Con chồn nước vô cùng cảm kích, biết rằng cái mạng này của mình là do thứ đó ban cho, kể từ nay về sau, nếu không có việc gì nó sẽ đến đây...nó đã nhìn ra ánh mắt của thứ đó khi nhìn nó, trong ánh mắt đó ngoài sự nhân từ còn hiện lên sự ngưỡng mộ.
Nó nhìn theo con chồn nước lần theo cái giếng bò ra ngoài, nó rất khao khát được thấy bầu trời.
Con chồn nước hiểu rằng “giếng Long Vương” bị xiềng xích đó cũng muốn thoát ra và trở lại với thế giới bên ngoài.
Con chồn nước không có năng lực của Đường Tăng nên không thể cho “giếng Long Vương” sự tự do giống như Đường Tăng đã làm với Tôn Ngộ Không. Vì vậy, nó thường mang những đồ vật từ bên ngoài vào, chẳng hạn như vào mùa xuân nó sẽ đem vào một cành hoa nắng vàng, mùa đông thì đem vào một bó mai vàng đỏ rực, “giếng Long Vương” cũng rất thích những thứ này.
Nhưng theo thời gian, “giếng Long Vương” đó cũng dần yếu đi, cho đến năm nay, “giếng Long Vương” đã không còn sức lực để mở mắt.
Con chồn nước cũng không biết làm thế nào, nhưng rồi nó chợt nhớ ra “giếng Long Vương” này có lẽ lâu ngày không vận động nên mới không có sức.
Vì vậy nó thử lấy nội đan của mình cho “giếng Long Vương” và độ tinh khí cho nó.
Không ngờ nó thật sự có tác dụng.
"Giếng Long Vương" từ từ mở mắt ra và nhìn về phía một bức tường.
Con chồn nước lần theo hướng đó và phát hiện phía trên có rất nhiều vết lõm.
Giống như "giếng Long Vương" đó đang tính số ngày mình bị giam cầm ở đây.
Con chồn nước hiểu ra...còn ba tháng nữa “giếng Long Vương” sẽ được trả lại tự do.
Lúc đó con chồn nước đã hạ quyết tâm.. bản thân nhất định phải giúp “giếng Long Vương” vượt qua ba tháng này.
Vì vậy, con chồn nước đã đi khắp nơi tìm cách luyện tinh khí.
Nhưng tinh khí đâu dễ kiếm như vậy, trừ phi ngươi đi hại người.
Nó vô cùng nan giải, nó sợ nếu bản thân đi hại người khác thì sẽ phụ lòng tốt “giếng Long Vương” đã dành cho mình.
Lúc này, có một thứ kỳ lạ bước vào giếng Tỏa Long.
Con chồn nước không biết thứ kỳ lạ đó từ đâu tới, nhưng nó có thể nhìn ra thứ đó có tinh khí rất mạnh, có lẽ vì bản thân đã giết hại quá nhiều người nên mới tìm đến giếng Tỏa Long để trốn tránh tai họa.
Nhưng khi bước vào giếng Tỏa Long, thứ kỳ lạ này giống như cá gặp nước, cả người nhuốm máu rồng, bất khả xâm phạm.
Con chồn nước nghĩ bụng dù sao cũng đã để ngươi đến ở nhờ, đằng nào cũng phải thu ít tiền nhà.
Vì vậy, nhân lúc trăng non, khi thứ kỳ lạ đó nới lỏng phòng bị, con chồn nước đã nhét nội đan của mình vào thứ kỳ lạ đó...nội đan thường được dùng để hút tinh khí.
Đến khi thứ kỳ lạ đó nhận ra thì con chồn nước đã hút được vài phần tinh khí trên người nó, con chồn nước vội quay người lại và chuyền tinh khí qua cho “giếng Long Vương” đang ở sau đống xích sắt.
"Giếng Long Vương" đã suy yếu đến mức hôn mê bất tỉnh, khi tỉnh lại cũng không biết tinh khí đó từ đâu mà có, thấy “giếng Long Vương” đã khỏe lại, con chồn nước vô cùng vui mừng.
Nó đã hạ quyết tâm, dù thế nào cũng phải giúp “giếng Long Vương” vượt qua ba tháng này.
Tuy nhiên, thứ dính máu rồng đó cũng không phải dạng dễ đối phó, nhận ra con chồn nước dám cả gan lấy tinh khí của mình, đợi khi con chồn nước lén bỏ nội đan vào người mình một lần nữa, nó lâp tức cắn chặt lấy con chồn nước.
Năng lực của con chồn nước kém xa thứ có mang máu rồng đó, lúc này con chồn nước suýt nữa đã mất đầu may thay nó cũng khá may mắn, hôm đó vừa hay có sấm sét, thứ có mang máu rồng đó vừa định cắn nó thì sấm sét nổi lên khiến thứ có mang máu rồng run lên.
Nhân cơ hội đó con chồn nước nhanh chóng bỏ chạy.
Nhưng nó cũng đã bị thương rất nặng, nó không thể đến trộm tinh khí của thứ dính máu rồng đó nữa.
Nếu không thể đến trộm tinh khí, “giếng Long Vương” nhất định sẽ chết dưới đống xiềng xích.
Vì vậy con chồn nước nghiến răng nghiến lợi hạ quyết tâm...vốn dĩ tính mạng của mình là do “giếng Long Vương” cứu, cho dù có phạm phải thiên kiếp thì cùng lắm là trả lại tính mạng cho “giếng Long Vương”.
Thế là nó chạy ra khỏi miệng giếng, đến nhà người ta ăn trộm áo quần, tiếp tục công việc biến thành mỹ nữ để quyến rũ người khác.
Nhưng quyến rũ cũng phải nhìn người...nó nhận thấy người anh trai mũm mĩm này có thể quyết rũ được.
Người anh trai mũm mĩm này lúc đi xe buýt thường lén sờ soạng phần sau của các cô gái xinh đẹp, khi các cô gái hét lên thì hắn lại hùng hồn nói rằng các cô gái tưởng mỉnh là ai chứ? Làm gì có ai thèm sờ soạng ngươi? Đúng là vịt bầu mà tưởng mình là thiên nga.
Những hành khách khác không hiểu chuyện gì xảy ra nên cũng cho rằng các cô gái tự kiếm chuyện vu oan giá họa cho hắn khiến các cô gái tức giận gào khóc.