Nhưng hắn còn chưa nói xong, Trình Tinh Hà từ phía sau đã véo hắn một cái, Ách Ba Lan không hiểu chuyện gì còn định quay lại đánh trả thì Trình Tinh Hà ra sức nháy mắt với hắn...chúng ta và Tô Tầm chưa thân thiết đến mức đó, có một số chuyện vẫn nên cẩn trọng.
Ách Ba Lan hiểu ý của hắn, liền miễn cưỡng ngậm miệng lại.
Tên mặt đơ Tô Tầm dù sao cũng không phải kẻ ngốc nên hắn có thể biết chuyện gì đang xảy ra, hắn quay mặt đi và giả vở như không nhìn thấy.
Nhưng tiếng gầm này của ly long thật bất ngờ là lại tràn đầy năng lượng.
Viên nhân sâm dưỡng khí đó quả nhiên có tác dụng!
Ta nhanh chóng lấy những viên còn lại đưa cho nó uống.
Tinh thần của ly long trở nên tốt hơn, đôi mắt mờ đục của nó đã trở nên rõ ràng, nó cúi cái đầu to bự của mình xuống giống như muốn để ta xoa đầu nó.
Trình Tinh Hà nói tiếp:
"Nó nói rằng sau khi ngươi đến đây thì mọi thứ đã trở nên tốt hơn, cuối cùng đã đến lúc ngươi có thể báo thù rồi, nó sẽ cùng kề vai sát cánh với ngươi."
Báo thù?
Ta cau mày, ta báo thù ai chứ?
“Cứ để nó ở đây thì sẽ không khá hơn đâu.”
Một giọng nói vang lên, là giọng nói lạnh lùng của Bạch Hoắc Hương:
“Nước đen ở đây rất độc với ly long, viên nhân sâm dưỡng khí không đủ để giúp nó tiếp tục sống sót...nó phải lập tức trở về đầm nước sinh thân để tẩy rửa khí độc đã thâm nhập vào xương tủy nó suốt bao năm qua.”
Nàng đã đến rồi!
Ly long quay đầu sang và cũng đã nhìn thấy Bạch Hoắc Hương.
Nhưng ánh mắt nó nhìn Bạch Hoắc Huơng không được thân thiện lắm.
Bạch Hoắc Hương cũng cảm nhận được điều đó, cau đôi mày diễm nói:
“Ánh mắt của thứ này thật hung dữ."
Mới lần đầu gặp mặt mà đã có vẻ mặt này, đây có phải là xung khắc trời sinh không?
Bạch Hoắc Hương rõ ràng cũng không vừa mắt với nó, nhưng nàng vẫn tiến tới và kiểm tra vảy của con ly long mặc cho sự né tránh của nó, ta cũng tiến lại xem và bỗng thấy giật mình...phần da dưới lớp vảy đen kìn kịt.
Đầm nước sinh thân...ta nhờ Trình Tinh Hà hỏi xem đầm nước sinh thân của nó ở đâu?
Trình Tinh Hà chăm chú lắng nghe rồi nói:
"Bất kể ở đâu thì đều không hề dễ dàng...với thể trạng này của nó thì dù có tìm được cần cẩu cũng không có cần cẩu nào có móc treo dài như vậy."
"Mưa dông."
Lúc này, một người nãy giờ im thin thít như Tô Tầm đột nhiên lên tiếng:
"Ly long cưỡi mưa giông có thể bay lên trời."
Trình Tinh Hà cau mày:
"Bây giờ đang là mùa đông, kiếm đâu ra mưa giông bây giờ? Trừ phi ngươi là con rể của Long Vương..."
Ly long dường như không tỏ ra chút sợ hãi, nó nhìn ta với đôi mắt sáng ngời.
Trình Tinh Hà quay đầu lại và nhìn ta với vẻ mặt khó hiểu:
"Nó nói ngươi có thể tiễn nó một đoạn, đợi sau khi hồi phục nó sẽ quay lại tìm ngươi."
Ta? Thật sự nghĩ rằng ta là con rể của Long Vương sao?
Cho dù là tên có nốt ruồi đen thì cũng chỉ có thể gọi sấm sét chứ không thể gây mưa!
Nhưng lúc này Tô Tầm chỉ về hướng phía sau lưng ta:
“Ngươi nhìn cái đó đi.”
Ta nhìn theo hướng tay của hắn và phát hiện có một thứ đen kịt đang từ từ luồn lách trong mặt nước đen ngòm.
Đó là...thứ kỳ lạ có dính máu rồng đó sao?
Cmn, bị ta dùng bàn tay trừ ta bóp nát, bị đuôi của ly long đánh vào mà nó vẫn không chết, nó là thứ gì vậy, mạng còn lớn hơn cả mèo tám đuôi!
Lúc này, máu rồng trên người nó đã bị nước đen hòa tan để lộ ra một cơ thể dài thượt và một lớp vảy.
Thứ này cũng thuộc họ rồng rắn?
Lớp vảy có màu trắng bạc, khi ánh sáng của điện thoại rọi vào, nó phản chiếu những tia sáng chói mắt, thật sự vô cùng chói mắt.
Chói mắt...cmn, ta lập tức nhớ ra, đây thật sự không phải thứ bình thường, chẳng lẽ là Lôi Hủy!
Theo truyền thuyết, những thứ có mang kịch độc thì gọi là Hủy, có hình dáng giống rắn và có thể hóa rồng.
Nó cũng là họ hàng của rồng và rắn.
Thứ này có đặc điểm là trong bóng tối, lớp vảy sẽ phát sáng giống tia chớp và âm thanh giống như sấm sét, người nhìn vì thế có thể dễ dàng nhận ra để tránh đi, độc dược được bịt kín bằng máu.
Bạch Hoắc Hương cũng đã nhận ra, ánh mắt sáng lên:
"Thật sự là Lôi Hủy!"
Tại sao lại gọi là Lôi Hủy, bởi vì ngũ hành của thứ này thuộc thủy, trong “Kinh Thi” có ghi chép rằng “Hủy Hủy như lôi”.
Thứ này sinh ra ở Lôi Trạch, nó có linh hồn, sau khi bị chặt đầu, nó có thể kêu gọi sấm sét!
Trước đây ra đã dùng thất tinh long tuyền chém nó, nhưng bởi vì không chạm vào lớp máu rồng của nó nên đã không thành công.
Thì ra phải giữ lại mạng của nó là để dùng vào lúc này.
Con Lôi Hủy đó ngẩng đầu lên và nhìn chúng ta với ánh mắt u ám.
Nó muốn trả thù.
Con chồn nước sợ hãi và lập tức hét lên.
Con Lôi Hủy đó nâng nửa thân trên của mình lên và sà xuống về phía ta, nó muốn một mất một còn với ta.
Thứ này không ngờ lại nhanh như vậy.