Bậc Thầy Phong Thủy (Dịch)

Chương 1095 - Chương 1095: Mưa Giông

Chương 1095: Mưa Giông

Nhưng ta đã chuẩn bị sẵn sàng, ta nhấc thất tinh long tuyền lên và chém xuống người nó.

Không có máu rồng, vảy của nó rất cứng rắn và thô ráp, lúc này, thất tinh long tuyền dẫn thần khí của Thủy Thiên Vương và chém xuống thuận lợi, cái bóng giống như sấm chớp đó lập tức bị chém đứt thành hai mảnh.

Thứ đó vừa rơi xuống đất, Tô Tầm lập tức tiến lại gần để xem, và rồi hắn nhìn ta với ánh mắt phức tạp.

Hắn nhìn ta với vẻ sững sờ, lẽ nào hắn đã bị hớp hồn bởi vẻ oai phong vừa rồi của ta?

Ách Ba Lan lấy tay huơ huơ trước mặt hắn.

Tô Tầm hất tay Ách Ba Lan ra, cố gắng kìm nén giọng nói run rẩy của mình và nói:

“Rốt cuộc ngươi là ai?"

Ta có chút ngạc nhiên:

"Không phải ngươi có danh thiếp của ta sao?"

Tô Tầm mím môi, lớn tiếng nói:

"Lôi Hủy không thể chết được, chỉ có chân long mới có thể giết chết nó."

Ta sững sờ một lúc, biết nói gì nữa đây?

Chân long...

Ta đột nhiên có cảm giác dường như Tô Tầm cố ý để ta chém thứ đó để thử kiểm tra thân phận của ta.

Trình Tinh Hà hít một hơi, trầm giọng nói:

"Ngươi nên đề phòng hắn một chút, tên này mặc dù sống ẩn dật trong núi nhưng kiến thức của hắn thì lại chẳng khác gì bách khoa toàn thư, sao hắn cái gì cũng biết vậy?"

Ly long thì lại lộ ra vẻ giống như đó là sự thật hiển nhiên và nhìn ta với vẻ không nỡ.

Lúc này, bên ngoài vang lên tiếng sấm sét giống như sắp có một trận mưa lớn ập xuống.

Mùa này đáng lý ra sẽ không có mưa giông.

Con Lôi Hủy đó quả nhiên có tác dụng!

Con ly long cúi người về phía ta, chỉ nghe thấy một tiếng nổ kinh thiên động địa bên ngoài, cơ thể to lớn của con ly long đó đột nhiên bay lên không trung và bay về phía miệng giếng.

Cơ thể của nó chui ra khỏi miệng giếng chật hẹp một cách thuận lợi...có lẽ khi còn lại dòng máu rồng, nó chắc sẽ tráng lệ hơn bây giờ rất nhiều.

Trong những năm qua, nó đã phải chịu đựng quá nhiều.

Một tia sét đánh xuống, ta nhìn thấy dường như có thứ gì đó lờ mờ xuất hiện trên đầu con ly long.

Sừng rồng.

Sau khi trải qua bao nhiêu khó khăn trắc trở -- cuối cùng nó cũng hoá thành rồng rồi?

Lần này, chỉ nghe oanh một tiếng, những sợi xích sắt quanh người ngay lập tức đã bị nó kéo thẳng tắp khỏi ao nước đen. Kỳ Lân Huyền Vũ Lệnh chỉ mở được vòng sắt trên miệng của nó, còn những sợi xích này, qua nhiều năm như vậy vẫn gắt gao trói chặt, chẳng chịu buông tha cho cơ thể gầy yếu của nó.

Khi nãy chúng ta đều trèo lên xích sắt, nên động tĩnh này của nó khiến cả đám đều mất thăng bằng, ta lập tức vươn tay ra kéo Bạch Hoắc Hương lại sát người rồi theo bản năng rơi xuống nơi có thể đặt chân trên ao nước đen bên dưới.

Cơ thể của Bạch Hoắc Hương đầu tiên là cứng đờ, tiếp đó giống như sợ ta hối hận, cánh tay vội vã ôm chặt lấy cổ ủa ta.

Đám Ách Ba Lan thì chẳng cần ta lo, bọn họ đã sớm tìm được chỗ tránh. Trình Tinh Hà vừa mới đứng vững thì đã mắng ta là đồ không có nhân tính, chỉ biết gái không biết bạn.

Bạch Hoắc Hương có chút đắc ý nhướng mắt nhìn Trình Tinh Hà, ta thấy nhưng cũng không nói gì, chỉ nhìn tám sợi xích lớn ở trước mắt.

Con chồn nước kia vừa rồi đã nói đây là Trấn Thần Thiết, con rồng kia cho dù đã ăn nhân sâm dưỡng khí hoàn nhưng nó thật sự có thể thoát được những xích này sao?

Ta có thể nhìn ra được nó vất vả bao nhiêu khi đeo những thứ này trên người.

Nhưng đúng lúc này, giữa không trung lại xuất hiện một tia sấm. Tiếp đó chỉ nghe một tiếng long ngâm, thân thể Mãng Long giãn ra, vẽ nên một đường nét cực kỳ tráng lệ. Cơ thể kia tuy gầy yếu, nhưng khi trong giông bão lại tràn ngập sức mạnh. Nó ra sức giãy dụa, những sợi xích sắt kia rốt cuộc cũng không trói nổi được nó, từng sợi từng sợi bị kéo đứt, nối đuôi nhau rơi rào rào xuống ao nước đen.

Sau đó, trong cơn mưa giông, nó nhẹ nhàng bay thẳng lên bầu trời.

Những sợi xích rơi xuống ao khiến cho dòng nước bắn cao vài thước. Xuyên qua những bọt nước kia, ta thấy được thân thể mơ hồ dưới làn mưa dày đặc của nó đang xoay quanh miệng giếng. Đầu tiên là phóng mắt nhìn thế giới bên ngoài, sau đó liền cúi đầu, hiển nhiên là đang nhìn cái giếng này...hoặc là nói, nhìn ta.

Đi đi. Ta nghĩ thầm trong lòng, bị nhốt ở chỗ này nhiều năm như vậy, cũng đến lúc ngươi nên trở về bầu trời rộng lớn kia rồi.

Giống như cảm giác được tâm tình của ta, con rồng kia sau khi bay vòng quanh mấy vòng thì rốt cuộc cũng dẫn theo giông tố rời khỏi bầu trời Tỏa Long Tỉnh.

Mưa tạnh mây tan, bên ngoài cũng trở nên yên tĩnh.

Chồn nước nhìn thẳng cái mắt, miệng há to, như là còn có chuyện gì muốn nói.

Ngay sau đó, một thứ gì đó rơi từ trên trời xuống ngay trước mặt nó.

Là một viên nội đan – không phải là nội đan có màu xanh bình thường, mà là óng ánh màu vàng.

Đây xem như là tạ lễ mà Mão Long để lại cho nó, nội đan lây dính linh khí của rồng, nếu sử dụng có thể nói là một bước lên mây, cưỡi bay hoả tiễn!

Chồn nước ngẩn người, vội vàng đưa tay chộp lấy viên nội đan rồi cười khà khà, nhưng cười một hồi, nó lại chảy nước mắt.

Bình Luận (0)
Comment