Bậc Thầy Phong Thủy (Dịch)

Chương 1096 - Chương 1096: Xù Lông

Chương 1096: Xù Lông

Trình Tinh Hà cũng thở ra một hơi, hắn quay đầu nhìn ta, sau đó liên tục nháy mắt...ý là không thể thả con chồn này đi được, hắn còn phải nhờ vào nó để mở tiệm giảm cân.

Hắn nói xong liền đi tới muốn bắt nó.

Chồn nước cũng không ngốc, vừa thấy dáng vẻ không giống người tốt của Trình Tinh Hà thì lập tức lùi vào trong, khàn giọng nói.

“Chẳng lẽ ngươi bị sắc đẹp của nãi nãi mê hoặc rồi? Nhưng nãi nãi bây giờ giàu có rồi, không muốn làm mấy chuyện này nữa, ngươi cứ giữ mạng rồi tìm mấy con yêu tinh khác đi!”

Nó vừa dứt câu thì liền muốn bò lên trên.

Trình Tinh Hà sao có thể chặt đứt con đường phát tài của mình được, hắn muốn dùng Cẩu Huyết Hồng Tuyến kéo nó về nhưng lại bị ta ngăn lại.

Chồn ta quay đầu, thấy Trình Tinh Hà bị ta kéo lại, hẳn là không đuổi kịp nó. Thế là nó không chạy nữa, thậm chí còn ở mép giếng vặn mông lắc đuôi, vô cùng đắc ý.

“Bắt không được, tức tới xù lông rồi~”

Trình Tinh Hà bị nó chọc giận, quay sang mắng ta có phải bị con chồn kia mê hoặc tâm thần rồi không, để hắn bảo Bạch Hoắc Hương cho ta một mũi để thanh tỉnh.

Ta vừa định nói chuyện thì đột nhiên có một bàn tay nắm chặt lấy tay ta.

“Cha ngươi tên gì?”

Hắn nắm rất đau, nhưng ta đang cõng Bạch Hoắc Hương nên không né được, chỉ đành cau mày nhìn hắn.

“Ngươi hỏi chuyện này làm gì?”

Tô Tầm ngẩn người, hiển nhiên là có lời khó nói.

Trình Tinh Hà đẩy Tô Tầm ra:

“Liên quan gì tới ngươi? Điều tra hộ khẩu à?”

Nhưng Tô Tầm vẫn không buông tay, cứ gắt gao nhìn chằm chằm ta.

Ta cũng nhìn ra nếu ta không trả lời hắn thì hắn sẽ như một con ngao tây tạng, cắn không chết không buông. Vì vậy ta chỉ đành thẳng thắn.

“Ta cũng muốn biết tên khốn kiếp đó tên gì đây này!”

Tốt nhất là biết thêm cả sinh thần bát tự, để mỗi ngày đều có thể châm tiểu nhân.

Hắn sững sốt một lát, vẻ mặt giống như không tin. Nhưng khi chạm phải tầm mắt ta thì lại cảm thấy ta không giống như đang nói dối. Cùng lúc đó, Bạch Hoắc Hương cũng cho hắn một kim, khiến hắn cảm thấy cơ thể như có một dòng điện chạy qua, không tự chủ được mới cau mày buông tay ta ra.

Ta nhìn ra được lòng hắn có chuyện, nên hỏi.

“Ngươi rốt cuộc là muốn cái gì? Sao cứ nhìn ta như ta là huynh đệ ruột thịt thất lạc nhiều năm của ngươi thế?”

Tô Tầm chợt lắc đầu.

“Ta không dám.”

Không dám cái đầu ngươi, sợ ta cắn ngươi chắc.

Nhưng mặt ngoài, ta vẫn tò mò hỏi.

“Vậy ngươi muốn gì?”

Trình Tinh Hà lập tức cướp lời.

“Thất Tinh, từ sớm ta đã xem thằng nhóc này không vừa mắt, nhìn dáng vẻ ấp a ấp úng của hắn, hẳn là đang có ý nghĩ gì đen tối...”

Không nghĩ tới lần này Tô Tầm lại lớn tiếng phản bác.

“Ta không có ấp a ấp úng, chỉ là, chỉ là...Đây là tổ huấn của nhà chúng ta.”

Tổ huấn?

Tô Tầm gật đầu thật mạnh.

“Tứ Tướng Cục được trấn thủ bởi tứ đại gia tộc, vì sự phát triển lâu dài của Tứ Tướng Cục, tổ tiên của chúng ta quả thật đã đặt một ‘Tàng’ vào Tứ Tướng Cục. Lúc đó tổ tiên cũng đã lập ra lời thề, thế hệ con cháu tuyệt đối không được phá ‘tàng’, trừ khi...”

Hắn nhìn chằm chằm ta:

“Trừ khi chuyển thế của chân long bảo chúng ta đi phá thì chúng ta mới có thể đi.”

Khó trách...Hắn lại quan tâm đến hai chữ chân long như vậy.

Tô Tầm hít một hơi, nói tiếp.

“Tổ huấn lưu truyền ngàn năm, nhưng ngay cả chúng ta cũng không biết cái gì gọi là chuyển thế của chân long, ngay cả tay nghề kiếm cơm là ‘tàng’ cũng không được phép dùng. Nhà họ Tô của bọn ta cũng vì thế mà còn định đổi nghề, gia gia ta cũng nói đây chỉ là một chuyện xưa, trên đời không có cái gì gọi là chân long chuyển thế hết. Không ngờ rằng...”

Đầu óc của ta phản ứng rất nhanh.

“Vừa rồi ngươi hỏi cha ta là ai đúng không? Cha ta là ai thì có liên quan gì đến chuyện này?”

Tô Tầm mím môi.

“Người bình thường không sinh được chân long, nếu biết được thân phận của cha ngươi thì sẽ càng xác định.”

Người bình thường...Cha ta đương nhiên không phải là người bình thường. Có người bình thường nào lại không biết xấu hổ như vậy chứ.

Loại người này thì có gì đặc biệt hơn người chứ? Sợ rằng phải khiến cho Tô Tầm thất vọng rồi.

Nhưng trái lại, mắt Tô Tầm sáng rực lên, vẫn còn chưa hết hy vọng.

“Ngươi chỉ là không biết cha mình là ai thôi, lỡ đâu hắn thật sự là...Nhà họ Tô chúng ta đã hứa sẽ tận tâm tận lực trợ giúp cho chuyển thế của chân long, cho dù đã qua bao nhiêu năm thì chúng ta vẫn sẽ nói được làm được, đến chết cũng không hối hận.”

Vì một lời hứa hư không mờ mịt mà nhà họ Tô lại kiên trì giáo dục con cháu đời sau nhiều năm như vậy sao?

Cái gì gọi là trung nghĩa? Chúng ta xem như đã được mở mang thêm tầm mắt.

Trình Tinh Hà kéo ta một cái.

“Bản lĩnh của thằng nhóc này quả thật không nhỏ, vừa hay chúng ta vốn có việc định nhờ hắn giúp đỡ, bây giờ hắn là nguyện ý tận tâm tận lực làm việc cho ngươi. Đó chẳng phải là chuyện tốt hay sao? Giảm tận tám mươi phần trăm, có hời mà không lấy chính là tên ngu ngốc!”

Bình Luận (0)
Comment