Ta cũng biết, nhưng làm người thì phải thẳng thắn, nhất là trước mặt gia tộc trung nghĩa như vậy, ta không có khả năng mặt dày đi nhận việc mà ngay cả ta cũng không chắc.
Ta liền nói:
"Nói thật, ta thật sự không biết cha ta là ai, ta cũng không biết ta rốt cuộc có phải chân long chuyển thế gì gì đó, càng không biết điều đó có nghĩa gì...”
Trình Tinh Hà sợ hắn thu phí, tức giận ở phía sau đá ta một cái. Ta không để ý tới hắn, nói tiếp.
“Nhưng hiện tại ta định đi phá Tứ Tướng Cục, nếu ngươi chịu đi theo thì ta sẽ rất biết ơn...”
Không ngờ Tô Tầm lại gật đầu một cách rất dứt khoát.
"Ta sẽ không nhìn lầm người...ngươi xứng với thân phận này.”
Đúng là thiếu niên chẳng sợ điều chi...Thằng nhóc này, chúng ta mới quen biết bao lâu mà ngươi lại có thể xác định chắc chắn như vậy?
Nhưng ta vẫn đưa tay về phía hắn.
“Sau này chúng ta sẽ là bạn.”
Hắn có chút thụ sủng nhược kinh, nhưng vẫn đưa tay ra nắm chặt lấy tay ta.
Đúng lúc này, Ách Ba Lan bỗng nhiên lớn tiếng nói:
"Ca, ngươi xem đây là cái gì?”
Ta quay đầu nhìn về phía Ách Ba Lan.
Chỉ thấy Ách Ba Lan đang chỉ vào một thứ gì đó màu trắng.
Ta nhìn thoáng qua thì thấy nó giống như một khúc xương.
Tô Tầm nhìn thấy thứ kia, sắc mặt chợt thay đổi. Hiển nhiên là hắn muốn nhìn kỹ hơn, nhưng lại không nhìn rõ, hắn sĩ diện như vậy, khẳng định là không muốn cúi đầu nhờ chúng ta giúp đỡ.
Ta cười thầm trong lòng, hắn đúng là trung nghĩa, nhưng người như hắn đơn đả độc đấu quen rồi, chẳng hiểu cái gì gọi là tinh thần đồng đội.
Ta nháy mắt với Ách Ba Lan một cái, Kim Ti Ngọc Vĩ Tiên của Ách Ba Lan lập tức bắn ra. Vật kia chắc chắn là rất nặng, nhưng với cái sức trâu bò của Ách Ba Lan thì chỉ cần kéo một cái thì nó đã bị kéo sang đây.
Đợi đến khi chúng ta thấy rõ được thứ kia thì cũng đồng thời sững sốt.
…
Đó giống như một khối xương đùi của người nhưng chắc chắn không phải là con người.
Xương người dù mắc chứng khổng lồ cũng không lớn như vậy.
Đây là...Ta và Trình Tinh Hà đưa mắt nhìn nhau, nếu không phải trước đó đã từng nhìn thấy bản tôn, bọn ta cũng chưa chắc có thể nhận ra...chỉ có Dạ Xoa mới có khung xương kiểu này.
Tô Tầm nhìn chằm chằm bộ xương kia, đôi mày anh tuấn nhíu chặt, Trình Tinh Hà đã nhìn ra, lập tức hỏi hắn:
“Động Tử, ngươi nhìn ra gì rồi?”
Con trai của hang động trên đỉnh núi, được gọi là động tử? Tên này đúng là thiên tài đặt biệt danh.
Tô Tầm nhìn về phía Ách Ba Lan, giống như là hạ quyết tâm, mới nói:
“Chúng ta cùng nhau lật mặt hắn lại...ta phải nhìn xem, mặt sau của bộ xương này có phải có hoa sen ba cánh hay không.”
Một lời nói đơn giản như thế nhưng được nói ra với sự thù hận căm tức, đối với hắn mà nói, thật sự là lên núi bắt hổ thì dễ chứ mở miệng xin người mới khó.
Ách Ba Lan xua tay:
“Không.”
Mặt Tô Tầm lập tức hơi tím tái, hắn coi trọng nhất là mặt mũi, bị từ chối đương nhiên rất khó chịu.
Nhưng Ách Ba Lan đưa hai tay lật một vòng, dễ dàng lật được khối xương kia lại:
“Một mình ta có thể lật, ngươi đừng vướng tay.”
Trong khoảng thời gian Tô Tầm đi cùng chúng ta, hắn cũng hiểu biết một chút về sức lực của Ách Ba Lan, nhưng hắn không ngờ tới, một “cô gái yếu đuối” mỏng manh thế mà lại là cần cẩu số một trong đội ngũ của bọn ta, trong mắt hắn cuối cùng cũng khó vài phần ngưỡng mộ.
Lần này, bộ xương vừa được lật lại, mấy người bọn ta đều vươn đầu nhìn qua, vừa nhìn thấy, đúng như Tô Tầm nói, trong một phần lõm xuống của bộ xương thật sự có khắc một dấu vết nho nhỏ, chính là hoa sen ba cánh!
Ta âm thầm giật mình, trong lòng tự nhủ, chẳng lẽ Tô Tầm này chẳng lẽ có thể tiên đoán trước mọi việc sao?
Trình Tinh Hà cũng hơi bất ngờ, dùng bả vai đụng ta một cái:
“Ta nói cho ngươi biết, tên này dùng được...Giang Qua Tử đã không phí công lôi kéo tên ma cô này.”
Ách Ba Lan cũng giật mình theo, sau đó còn đưa ngón tay cái về phía Tô Tầm, Tô Tầm được xem là người vô tích sự tung màn cửa...cũng đưa tay ra, hiển nhiên rất đắc ý nhưng hắn cố gắng đè nén khóe miệng, che giấu công danh của mình:
“Cũng không có gì, hoa sen ba cánh này là ký hiệu của Tô gia bọn ta.”
Ký hiệu?
Tô Tầm gật đầu, tiếp theo lại phổ cập khoa học cho bọn ta...cái gọi là “Tàng”, nói trắng ra là giống như thiết lập thành mê hồn trận cho một chỗ, người nào đi qua chỗ này sẽ giống như bị quỷ che mắt, hoàn toàn không nhìn thấy cái chỗ này, chẳng khác nào mặc cho cái chỗ này một bộ đồ tàng hình.
Hễ là trận pháp thì chắc chắn cần trấn vật, giống như tụ bảo bồn của Tiêu Tương vậy.
Mà sát khí của trấn vật Tứ Tướng cục rất lớn, muốn che giấu sát khí của “Tàng” rồi thiết lập cũng vô cùng khó khăn, cho nên trấn vật “đồ tang hình” cũng phải lựa chọn kỹ càng, nói như vậy, đương nhiên không phải dùng vật của trần gian, cũng không phải đồ vật trên trời mà phải là thứ có linh vật.