Dạ Xoa trùng hợp đáp ứng yêu cầu...hoa sen ba cánh này là “gia huy” của Tô gia, vật này xuất hiện ở đây cũng chứng tỏ vật này chính là trấn vật tàng hình của Bạch Hổ cục.
Ta lập tức hưng phấn hẳn lên, thậm chí có chút không dám tin hỏi:
“Sau khi tìm được trấn vật...”
Tô Tầm gật gật đầu rồi nói:
“Tàng” thì dễ phá...lại tìm thêm một thứ khác có khắc hoa sen ba cánh, vị trí giữa hai vật này chính là Bạch Hổ cục.”
Ách Ba Lan chớp chớp mắt hồi lâu mới lập tức vui mừng hẳn lên, vừa nghĩ đến bản thân sắp được “trở lại như cũ” thì ngay tức thì vui mừng ôm lấy Tô Tầm vừa đi vừa nhảy chân sáo, Tô Tầm chấn động, mặc dù hắn cố gắng duy trì mặt nghiêm túc nhưng gương mặt trắng nõn trong nháy mắt đỏ còn hơn cả trái hồng.
Trình Tinh Hà cũng lấy lại tinh thần:
“Náo loạn cả hồi lâu thì ra là nguyên lý vậy ư! Chẳng trách!
Thì ra lúc trước họ tới tìm ta cũng chỉ vì không tìm được vị trí của Tỏa Long Tỉnh, đang sốt ruột thì Tô Tầm lại xung trận lên trước, tiếp theo cắm một tay vào trong đất, đào ra một vật có bốn chân và đuôi dài, vật kia bổ nhào xuống đất rồi chạy đi, mà hắn lại tiếp tục đến một vị trí khác, cũng đào ra một vật có bốn chân và đuôi dài.
Tiếp theo, Tô Tầm dẫn đầu đi vào trong, lúc này họ mới phát hiện có một cái giếng hình bát giác đang ở ngay trước mặt mình...đi tới đi lui rất nhiều lần thế mà vừa rồi lại không phát hiện ra, quả thật giống như rẽ mây nhìn thấy mặt trời vậy.
Bây giờ nghĩ lại, cái Tỏa Long Tỉnh này chắc là bị người ta động tay động chân, dùng “Tàng” che giấu, Tô Tầm đào ra hai vật kia chính là để phá “Tàng”.
Kể cũng khéo, “Tàng” của Bạch Hổ cục này thế mà lại ở bên trong Tỏa Long Tỉnh.
Có lẽ là do tổ tiên của Tô Tầm nhìn ra chỗ này sẽ không có người đi vào mới cất trấn vật “Tàng” lại đây.
Nếu không có Tô Tầm, bọn ta làm sao biết được mấu chốt bên trong này, nói không chừng cả đời cũng không tìm được Bạch Hổ cục.
Trình Tinh Hà rất ít khi khen người khác, nhưng cũng không khỏi nói:
“Người đúng như tên...Động Tử, từ giờ trở đi hắn sẽ là chó săn trong đội ngũ của chúng ta.”
Tô Tầm rất cẩn thận động tay động chân với hoa sen ba cánh trên xương Dạ Xoa kia...chắc là đang phá vỡ trấn vật này.
Nếu tìm được một đóa hoa sen ba cánh khác, Bạch Hổ cục sẽ xuất hiện trước mắt bọn ta.
Trong chuyện này, người vui mừng nhất chính là Ách Ba Lan, hắn leo đến chỗ có tín hiệu, một tay vội vàng lấy điện thoại di động ra, đầu không ngước mắt không mở, lập tức mở Thiên Miêu ra, vừa leo vừa chọn trang phục nam, từ quần lót vớ chân đến bộ âu phục giày da, tất cả đều có đầy đủ.
Tô Tầm nhìn thấy hành động này của hắn thì bày ra vẻ mặt khó hiểu.
Mấy người bọn ta vừa đến gần miệng giếng thì lập tức ngây ngẩn cả người...bây giờ trời đã sáng, bên ngoài u ám, thế nhưng lại có một đống người chen chúc.
Những người đó đang cố gắng thò đầu vào trong giếng, vừa nhìn thấy bọn ta thì tất cả họ đều hét lên:
“Có người! Thật sự có người dưới lòng đất!”
Mặt ta lập tức tối sầm lại, ai là người dưới lòng đất chứ?
Vừa đi lên, bên ngoài nào là camera nào là đèn flash nhấp nháy, còn có mấy cái micro duỗi tới, hỏi bọn ta từ đâu tới.
Ta thành thật trả lời hộ khẩu cư trú của mình, họ lập tức đều sững sờ, rõ ràng là hơi thất vọng, nhưng vẫn là cố gắng giữ vững tinh thần, sau đó lại hỏi, bọn ta cảm nhận thế nào về chuyện trước đó có rồng chui từ trong miệng giếng?
Trời ạ, chuyện Ly Long Thăng Thiên bị người ta chụp lại ư?
Trình Tinh Hà đã giơ điện thoại di động lên trước:
“Trời ạ, chuyện này hot thế, Thất Tinh, ngươi đứng ở phía trước đi, nói không chừng mấy người chúng ta có thể trở thành người mới nổi tiếng, nhóm chúng ta gọi là Tiểu Long Nhân đi! Trên đầu ta có sừng, sau lưng ta có đuôi...”
Có cái đầu ngươi.
Ta duỗi đầu nhìn màn hình điện thoại di động của Trình Tinh Hà, cũng sửng sốt, trên đó viết:
“Chấn động quá! Nhân chứng cho biết, một cái giếng cổ ở Hưng Long cung thế mà lại có rồng thật chui ra!”
“Là PS Đại Pháp hay là kỳ tích thứ tám trên thế giới, để chúng ta đánh thẳng vào hiện trường!”
Phía dưới còn có một tấm bản đồ mơ hồ không rõ, chính là giây phút Ly Long Thăng Thiên.
Ta hơi hạnh phúc thay nó.
Thế nhưng nhìn thấy tin tức phía dưới, ta lập tức đoạt lấy điện thoại di động của Trình Tinh Hà.
Nội dung tin tức kia nói là đứa con của một người có chức quyền nào đó dính líu đến vụ hành hạ một thiếu niên nhỏ tuổi đến chết, cấp cao tức giận, đang cẩn thận điều tra, liên lụy rất nhiều nơi, trong đó vẫn còn nỗi oan khác.
Rõ ràng là nói Giang Thần.
Nỗi oan? Không đúng, hắn tuyệt không oan uổng chút nào.
Nhưng bản thảo đã đập vào mắt, tất cả đều là tẩy trắng cho hắn, nói là hắn bị người ta ghen tị, bị người bôi nhọ, nhìn xuống dưới, thế mà còn có người nhận tội, thừa nhận mình “vu khống hãm hại” người ta.
Trời ạ, thế này là tìm được người gánh trách nhiệm thay rồi sao?