Có tiền có thế, có thể muốn làm gì thì làm ư?
Trình Tinh Hà cũng nhìn thấy, lông mày lập tức nhíu lại:
“Chuyện gì xảy ra thế, loại chuyện thế này mà cũng có thể tẩy trắng?”
Không có tiền thì mang danh không sạch sẽ. Nhưng loại người như Giang Thần sớm muộn gì cũng sẽ gặp báo ứng nhớ đời.
Đúng lúc này, dường như có một bóng người vọt tới, may mà không đẩy ta ngã xuống...Cầu cô nương.
Cầu cô nương nắm lấy tay ta, đỏ mặt và nói:
“Anh yêu, ngươi thực sự ở đây à!”
Bạch Hoắc Hương vừa nghe ba chữ này thì lỗ tai lập tức vểnh lên:
“Ngươi gọi ai đấy?”
Cầu cô nương ôm chặt tay ta hơn:
“Tất nhiên là tới đây thực hiện lời hứa của ta rồi! Anh trai ta khỏe rồi, ta tới để lấy thân báo đáp!”
Xem ra sau khi Thủy Dứu Thử kia được giải thoát thì tâm trạng đã tốt hơn, đại phát từ bi thả hồn phách của Cầu ca trở về rồi.
Lần nay vận khí của Cầu ca không tệ, nhưng lần sau thì khó mà nói trước được.
Ta lại bảo Cầu cô nương về nhà nói với Cầu ca một tiếng, tuyệt đối đừng động tay động chân với phụ nữ nữa...lần này gặp tai ương, cũng chính là nhờ tổ tiên các ngươi tích đức nên ông trời giơ cao đánh khẽ, cho hắn một cảnh cáo nho nhỏ, nếu không biết hối cải sẽ không còn đường hối hận.
Cầu cô nương đang ôm tay ta thì lập tức buông ra, sắc mặt biến đổi, giống như là không biết tại sao ta lại biết chuyện này, trong mắt lộ ra sự sợ hãi.
Ta tiếp tục xua tay rồi nói:
“Ta xem tướng mạo cho ngươi...người chồng mong ước của ngươi làm việc có liên quan đến nước, chú ý ở bên này nhiều hơn, chắc chắn là có thể tìm được sớm thôi.”
Cầu cô nương phản ứng lại, còn muốn đuổi theo ta nhưng lại có một làn sóng phóng viên quay về phía miệng giếng, thân thể nàng quá lớn nên không thể chen tới.
Đã giày vò thời gian lâu như thế, dưới giếng lại lạnh, ánh nắng mặt trời chiếu lên người mới cảm thấy có chút sức sống, ta lại suy nghĩ, Bạch Hổ cục đã có tiến triển, lại có người bạn nhỏ đồng hành mới, kiểu gì cũng phải ăn mừng một trận mới được.
Trình Tinh Hà rất vui mừng, sáng sớm thì phải ăn lẩu, nhưng ta lại kéo hắn đến phía sau đám người Bạch Hoắc Hương, rồi nói:
“Ta có chút việc muốn hỏi ngươi.”
Trình Tinh Hà nhíu mày, nhìn ta giống như kẻ ngốc:
“Hỏi thì hỏi đi, nghiêm túc như thế làm gì...nhưng phải nói trước, thu phí gào khóc, nể tình chúng ta là bạn bè thân thiết nên ta giảm giá cho ngươi 20% đấy.”
Ta nhìn chằm chằm Trình Tinh Hà và hỏi:
“Nếu ngươi đã nói chúng ta là bạn bè thân thiết, ta sẽ nói thẳng, trước đó tại sao ngươi sợ ta?”
Bây giờ ta vẫn còn nhớ ánh mắt kia của, vẫn là không thoải mái lắm.
Trình Tinh Hà vừa nghe vậy, sắc mặt lập tức hơi trắng bệch.
…
Nhưng hắn lập tức lộ ra vẻ mặt không nghiêm túc như thường ngày, dùng cùi chỏ đánh vào xương sườn của ta:
"Sao ngươi lại tinh mắt như vậy chứ? Dường như chẳng có chuyện gì có thể qua mắt ngươi, ở cùng ngươi thật đáng sợ...nói thật với ngươi, ta đúng là đã nhìn nhầm."
"Ý ngươi là gì?"
Trình Tinh Hà nhìn chằm chằm vào mắt ta giống như nhớ ra điều gì đó mà hắn không muốn nhớ lại:
"Ta đã nhìn nhầm người...ngươi có biết cha của ta chết như thế nào không?"
Ta chỉ biết rằng người nhà họ Trình sống không quá hai mươi lăm năm, vì vậy ta chưa bao giờ hỏi về nguyên nhân cái chết, trong tiềm thức luôn cho rằng đó là cái chết tự nhiên.
Trình Tinh Hà lườm ta:
"Ngươi cho rằng người nhà của ta có vấn đề về gen di truyền đúng không? Cha của ta..."
Hắn nhìn chằm chằm vào một người cha cõng đứa con trên vai đang rướn cổ ra để hóng chuyện, nuốt nước bọt rồi nói:
“Là bị người ta giết chết.”
Cái quái gì vậy?
"Lúc đó ta vẫn còn đang quấn tã, thậm chí còn chưa mở mắt. Cũng thật trùng hợp, hôm đó là sinh nhật lần thứ hai mươi lăm của cha ta."
Trình Tinh Hà trả lời:
"Không biết từ đâu có người đến muốn cướp ta đi, vì để bảo vệ người con nối dõi duy nhất là ta, cha của ta đã chắn phía trước và bảo mẹ ta ẵm ta mau chạy trốn đến tư đường bên cầu liễu để chờ, nếu trời tối mà cha của ta vẫn chưa đến thì nhanh chóng chạy đến nhà bà ta."
"Lúc đó trời lạnh và tuyết rơi dày đặc. Mẹ ta ẵm ta đợi ba ngày ba đêm. Nàng chỉ vừa mới hết ở cữ nên không thể chịu đựng nỗi, chỉ đành đến đợi ở nhà bà của ta, từ đó về sau, ta không còn gặp lại cha của mình nữa."
Tim ta bỗng thắt lại dữ dội.
Trước đây ta đã cảm nhận được...trái ngược với ta, Trình Tinh Hà rất chấp niệm với từ cha và luôn ghen tị với bất kỳ ai có cha.
Hóa ra...trái với một người bị bỏ rơi như ta, hắn quả thật đã từng nhận được tình thương từ cha của mình.
“Sau này mẹ ta muốn đi tìm cha ta, nhưng vì chịu lạnh lâu ngày nên mẹ đã đổ bệnh, nuôi ta không được bao lâu thì nàng cũng qua đời, trước khi đi có nói với ta một câu rằng ngày ta ra đời, cha của ta đã rất vui sướng, nói rằng nhà họ Trình cuối cùng đã có người nối dõi. Còn nữa, nếu ta có thể sống qua tuổi hai mươi lắm thì nhất định phải báo thù của cha của ta, mẹ bảo ta nhớ kĩ rằng người muốn đến cướp ta đó có giấc mơ tiên tri."
Giấc mơ tiên tri?