Bạch Hoắc Hương lập tức nói:
"Âm thanh đó rất kỳ lạ...ta đã quen với tiếng kêu của bệnh nhân, âm thanh này tuyệt đối không phải của người chỉ bị vết thương ngoài da, âm thanh của người bị thương ngoài da thường sẽ vừa gấp gáp vừa lảnh lót. Nhưng âm thanh này lại vừa khàn vừa thấp, nó giống như đã bị dày vò một thời gian dài."
Nghe nàng nói vậy, chúng ta ai nấy đều cau mày...vừa rồi khi thấy ta định đi vào nhà bếp, phản ứng của người thanh niên đó có chút kỳ lạ, so với sợ bị trộm bí quyết thì nó giống như sợ bị người khác phát hiện trong nhà bếp có chuyện gì đó mờ ám hơn.
Lúc này, một vài người bước qua từ trước cửa sổ, thấy chúng ta đang dùng bữa, họ bắt đầu xì xào với nhau giống như thấy ma:
"CMN, còn có người dám dùng bữa ở chỗ của lão Ngũ sao?"
"Không sợ chết sao! Lần trước đến đây lão Ngụy đã bị gãy nát xương!"
Dùng cơm kiểu gì mà lại để gãy nát xương?
Nhưng sau khi nhận thấy ánh mắt của chúng ta, dường như sợ chúng ta nghe thấy nên những người đó lập tức rụt cổ lại, rủ áo vội bỏ đi giống như sợ gặp phải rắc rối.
Trình Tinh Hà dõi theo những người đó, sờ sờ cánh tay và nói:
"Ý gì đây...lẽ nào chúng ta đi nhầm vào quán Thập Tự Pha bán thịt người rồi sao, phía sau có trói lưỡng cước dương (chỉ những người bị xem như là thức ăn)?"
Thời xưa vào những lúc nạn đói, người ta thường lấy thịt người để nấu ăn, gọi là lưỡng cước dương.
Vừa nói, hắn vừa nhìn về phía nhà bếp, nhưng lại không thấy gì...ở đây không có người chết.
Người thanh niên đó nhanh chóng bưng đĩa thịt lên, chăm chú dọn bàn lên, các món ăn được bày biện rất tinh xảo, từng lát thịt trong vắt, nhìn có vẻ rất ngon, Ách Ba Lan sợ đó là thịt người thật nên chăm chăm nhìn ta, thấy Ách Ba Lan không dám động đũa, Tô Tầm nhát gan cũng không dám đụng đậy.
Bạch Hoắc Hương lắc đầu...nàng có thể nhìn ra đây chỉ là thịt bình thường.
Ngay cả ta cũng có thể nhìn ra, chỗ này quả thật không có oán khí, chỉ là thịt bình thường.
Trình Tinh Hà có nhị lang nhãn nên cũng có thể nhìn ra, hắn cầm đũa lên và gắp thức ăn, một mùi thơm kỳ lạ lập tức xộc lên mũi, mặc dù thở hổn hển sau khi ăn nhưng hắn vẫn ôm cả đĩa vì sợ chúng ta giành phần của hắn.
Thấy vậy, Ách Ba Lan lập tức cảm thấy miếng thịt đã được dán tem đỏ kiểm định chất lượng, hắn liền lấy đũa tranh giành với Trình Tinh Hà.
Thấy Trình Tinh Hà ăn rất ngon miệng, người thanh niên đó tỏ ra rất đắc ý:
"Ông chủ là người sành sỏi, lẩu lão Ngũ là món lẩu ngon nhất ở ngũ hương mai hoa, chúc mọi người ăn ngon miệng!"
Nói rồi hắn xoay người rời đi, ta vẫn đang tò mò câu chuyện được che giấu nên liền gọi hắn lại:
"Ngươi còn trẻ như vậy mà đã làm ông chủ rồi sao?"
Vừa nghe thấy hai chữ "ông chủ", không hiểu sao vẻ mặt của người thanh niên đó lại có chút cảnh giác, nhưng hắn lại lập tức cười nói:
"Quá khen rồi, ông chủ gì chứ, chỉ là làm ăn nhỏ thôi."
Nói xong hắn xoay người rời đi giống như có kiến lửa đốt dưới chân, ta mới hỏi tiếp:
"Chờ một chút, nhà ngươi gần đây không có xảy ra chuyện gì kỳ quái sao?"
Người thanh niên đó sững người và quay lại nhìn ta với ánh mắt thù địch:
"Ý của ngươi là gì?"
Ta vừa định trả lời thì phía dưới bếp lại vang lên âm thanh kỳ lạ, người thanh niên đó nhìn ta chằm chằm, sau đó quay người bước đi, chửi thầm:
"Hôm nay đúng là xúi quẩy mà..."
Trình Tinh Hà vừa nhét thịt vào miệng vừa nhìn ta:
"Ngươi thấy gì sao?"
Ta trả lời:
"Tiểu tử này không phải ông chủ của quán này...ngươi có thấy không, cái cột chịu lực phía bên phải cửa có vấn đề, nhưng hai chân của tên tiểu tử này lại rất bình thường."
Trình Tinh Hà chớp mắt:
"Ý của ngươi là, ông chủ thật sự..."
Ta nhìn chằm chằm về phía bếp, ông chủ thật sự e là đã gặp phải rắc rối gì đó.
Nơi này có khí xanh, trên mặt của người thanh niên có tà tài, nhà bếp có điều bất thường...nếu tìm được ông chủ thực sự, nói không chừng có thể lần ra manh mối đang được che giấu.
Lúc này ta nhận ra nhà vệ sinh cách nhà bếp không xa nên liền lấy cớ đi vệ sinh để tìm đến bức tường gần với nhà bếp nhất, ta dồn khí lên cung thái thính và áp nửa mặt vào tường.
Quả nhiên âm thanh đó lúc đầu nghe rất yếu ớt, người thường khó có thể nghe thấy.
Nhưng khi hành khí của lão Hải sục lên, ta lập tức nghe rõ âm thanh trong bếp.
Sau khi nghe thấy âm thanh đó, màng nhĩ của ta bỗng rung lên đau đớn giống như có thứ gì đó giống như một cái chậu inox đã bị đập xuống đất.
Sau đó, một giọng nói vô cùng cáu kỉnh vang lên:
“Ta nói cho ngươi biết, đừng tưởng ngươi có thể tác quai tác quái và có người đến cứu, nếu ngươi còn không khai ra tung tích của thứ đó thì một chân kia của ngươi cũng sẽ không còn!"
Thứ đó…
Ta lập tức nhíu mày, CMN, không lẽ người thanh niên này cũng đang tìm kiếm thứ gì đó có liên quan đến thứ được che giấu?
Nhưng nhìn hắn không giống người làm trong ngành phong thủy!