Bậc Thầy Phong Thủy (Dịch)

Chương 1103 - Chương 1103: Tính Tiền

Chương 1103: Tính Tiền

Rõ ràng bên trong có một người bị nhốt, người đó có lẽ đã bị bịt miệng, sau đó người thanh niên tiếp tục chửi bới xối xả:

“Ngươi muốn chết sao, không dễ dàng vậy đâu, ta còn trẻ ta nên có thể chờ, để xem ai chờ giỏi hơn ai.”

Thời này mà còn dám ép cung sao, người thanh niên này đúng là ăn gan hùm mà!

Nói rồi, người thanh niên ném bát đĩa rồi đi ra ngoài:

“Nếu ngươi còn phát ra âm thanh gì gây ảnh hưởng đến con đường tài vận của ta thì ta sẽ lột da ngươi ra.”

Có vẻ như đã đến lúc ra tay nghĩa hiệp rồi...có lẽ ta có thể tích góp chút công đức.

Dường như sợ chúng ta ở đây lâu sẽ sinh chuyện, tên tiểu đó vừa đi ra ngoài đã bảo chúng ta nhanh chóng thanh toán, hắn kiếm cớ rằng lát nữa có một đoàn khách sẽ đến đây bao hết quán.

Thấy ta không có ở đó, Trình Tinh Hà không còn cách nào khác, đành nói:

"Ngươi tính tiền trước đi rồi sẽ có người thanh toán."

Trình Tinh Hà đúng là tên keo kiệt.

Ta vốn định nhân cơ hội này đi lui bếp sau, nhưng không ngờ trong bếp sau lại có mười mấy người đàn ông to lớn đang ngồi xổm ở đó.

Ta chợt nhíu mày, quán ăn nhỏ thế này mà cần nhiều người phụ bếp vậy sao?

Hơn nữa, ông chủ thật sự đã bị trói, những người phụ bếp này đang nhắm mắt làm ngơ sao?

Ta không thể xử lý mười mấy tên phụ bếp này...nếu chưa tìm hiểu rõ ngọn ngành sự việc mà đã làm hại người khác thì sẽ ảnh hưởng đến công đức.

Người thanh niên đó vội in hóa đơn, vừa nhìn Trình Tinh Hà đã sửng sốt:

"Không phải chứ, ngươi in nhầm đúng không?"

Người thanh niên vội cười nói:

"Không nhầm đâu! Hóa đơn không có gì sai sót! Ngươi xem, cá phi lê mà ngươi ăn là cá mới đánh bắt từ tự nhiên, không ô nhiễm lại tốt cho sức khỏe, mức giá 12.400 tệ là không đắt!"

CMN, một bữa ăn mà tốn hết 12.400 tệ? Đây không phải là cá phi lê, là ngọc phi lê mới đúng?

Người thanh niên đó nói tiếp:

"Còn nữa...thịt ở Đức Thành được vận chuyển bằng máy bay, vé máy bay cũng được tính vào chi phí món ăn, 8.888 tệ, không phải ông chủ thường thích những con số may mắn sao? Vì vậy của ngươi hết 99.000 tệ! Thế này đi, ta rủ lòng từ bi tặng ngươi một chai Coca cola, người đẹp này cầm lấy đi!”

99.000 tệ, ta hiểu vì sao những người đó lại không dám vào rồi, quán này chẳng khác một quán ăn xã hội đen, chặt chém khách còn hơn cả Tôn Nhị Nương.

Với tính khí của Trình Tinh Hà, hắn cười khẩy và đập bàn một cái:

"Để ta nói cho các ngươi biết, lúc ta đi ăn quỵt ở các quán ăn thì các ngươi vẫn còn đang mặc tã đấy!"

Người thanh niên cười khẩy, nhìn xuống bàn và vỗ tay:

"Các huynh đệ, lại có người đến ăn quỵt nữa rồi!"

Hơn mười người đàn ông to lớn ở bếp sau đó lập tức đứng dậy giống như họ đã chờ đợi giây phút này từ lâu lắm rồi, vừa đi họ vừa cởi lớp áo trắng bên ngoài để lộ ra những sợi dây chuyền vàng thanh long bạch hổ lòe loẹt, họ bẻ ngón tay răng rắc:

“CMN, dám tới quán lẩu lão Ngũ để ăn quỵt, ta e là các ngươi chán sống rồi!”

Ta mừng thầm trong bụng, nhân lúc họ ra ngoài, ta nhanh chóng lẻn vào để tìm người bị ép cung đó.

Ta nghe phong thanh có ai đó đang trêu chọc Bạch Hoắc Hương, sau đó là một tiếng động lớn, không biết tên đàn ông to lớn nào đã bị lật nhào, nghe âm thanh phát ra có lẽ hắn đã gãy mấy đốt xương, dường như người ra tay là Ách Ba Lan.

Không nghĩ cũng biết những tên to lớn này đã chặt chém khách rất nhiều lần...chỉ đáng tiếc lần này bọn họ đã đụng phải khách hàng đáng gờm.

Khi bước vào nhà bếp phía sau, thoạt nhìn thì có vẻ bình thường, nhưng ta nhanh chóng phát hiện ra có hơi người sống trong kho chứa đồ.

Trong kho không có ánh sáng, lại còn có mùi bắp cải thối nồng nặc, ta bật đèn lên, nhìn vào đống bắp cải, ta bỗng chết lặng.

Chỉ thấy một ông già nằm trong đống cải trắng, người như thể mất hết sức lực, không thể động đậy, một chân bị sợi dây buộc lại rồi treo lên, cả người bày ra một tư thế vô cùng khó tin, giống như đang luyện tập bài yoga có độ khó cao vậy.

Mà toàn bộ cái chân bị dây thừng buộc lại đã thối rữa, hòa với mùi cải trắng quả thực khiến cho người ta muốn nôn toàn bộ thịt vừa ăn ra ngoài.

Ông già đó nhìn chằm chằm vào chân mình, lúc đầu hai con mắt chỉ có vẻ vô hồn, ba ngọn mệnh đèn cũng cháy gần hết, ngoài miệng dán băng dính rất dày, ta vừa tiến vào bật đèn thì ánh mắt của hắn mới khẽ đảo.

Nếu không có hành động này, ta còn nghĩ hắn đã chết rồi đấy!

Mà ông già vừa nhìn thấy ta, trước tiên bày ra vẻ khó tin tràn ngập trong mắt, sau đó lại vùng vẫy dữ đội - giống như động vật hoang dã bị bắt giữ theo Trình Tinh Hà nói.

Ta lập tức giật mình - ông già này cũng trạc tuổi ông già nhà ta, nếu ông già nhà ta mà bị người ta tra tấn như vậy, mẹ nó, ta nhất định phải róc hết thịt của người đó xuống mới thôi.

Vì thế, ta nhanh chóng cởi hết sợi dây trói trên người ông già kia, cởi bang dính trên miệng hắn ra, ông già thở hổn hển rất mạnh một hồi mới nhìn ta rồi òa lên khóc:

“Không ngờ còn có người đến cứu ta - ta còn tưởng cái mạng già này của ta, sẽ đi vào...”

Ta an ủi hắn vài câu rồi hỏi:

“Ông già, tại sao ngươi lại bị tra tấn như thế?”

Bình Luận (0)
Comment