Ông già kia liên tục lắc đầu, khóc một trận đến nỗi nước mắt nước mũi nhễ nhại:
“Ta biết không nên động đến chỗ đó...Đúng là tai họa ập đến rồi...”
Động đến chỗ đó?
Mà lúc này, ta thấy ba ngọn mệnh đèn của ông già sắp tắt hoàn toàn.
Ta suy nghĩ, ông già này đã lớn tuổi rồi, việc hỏi chuyện cũng không quan trọng bằng mạng người, vì thế ta lập tức cõng ông già này lên người, đi ra ngoài tìm Bạch Hoắc Hương.
Vừa đến sảnh chính thì lại ngẩn ra - chỉ thấy một hàng người to khỏe kia đồng loạt quỳ gối trước bàn, trên đầu, trên cổ đều có vết thương hoặc sung lên, người thanh niên đang ngậm nước mắt, tự mình đánh vào miệng mình:
“Ta sai rồi, ta thật sự sai rồi...”
Trình Tinh Hà ngồi ở trên ghế thái sư, kiêu ngạo vắt chéo chân lên, Ách Ba Lan thì mặt lạnh lùng bẻ ngón tay mình.
Nhìn một vòng - được rồi, cửa hàng này không biết đã bị ai cắm bẫy vào, đám người này muốn chạy cũng chạy không thoát.
Trình Tinh Hà vừa ngẩng đầu thì thấy ta tới, hắn “Chậc” một tiếng:
“Thằng nhóc nhà ngươi sao bây giờ mới tới - vừa rồi ngươi không thấy được tư thế oai hùng hiên ngang của ta, đánh đấm!”
Ách Ba Lan vội vàng giơ tay lên nói:
“Ca, còn ta nữa! Ôi, trên người ngươi là ai...”
Người thanh niên kia nhìn bọn ta nói chuyện, nhân cơ hội lén lút ngừng vả mặt, quay đầu lại nhìn thoáng qua chỗ ta, vừa nhìn, ánh mắt của hắn lập tức tràn ngập sợ hãi.
Trình Tinh Hà phát hiện, lập tức đi lên cho hắn một cú đạp:
“Ai cho ngươi dừng lại?”
Người thanh niên kia sợ đến mức choáng váng, vội vàng giơ tay lên vả mặt:
“Ta sai rồi...Ta thật sự sai...”
Ông già kia hấp hối, ánh mắt dường như sáng lên quay đầu nhìn lại nhìn chằm chằm, vừa thấy mấy người kia thì lập tức kích động, giơ tay chỉ vào bọn họ, muốn nói gì đó nhưng lại không thể nói ra, chỉ có thể ho khan một trận dữ dội.
Bạch Hoắc Hương đã sớm nhìn ra, vội vàng bảo ta thả ông già xuống, sau đó nàng lấy mấy kim châm cứu ra rồi đâm vào mấy đại huyệt của hắn.
Gần như trong nháy mắt, ba ngọn mệnh đèn của ông già lập tức mạnh mẽ lên.
Đúng là một vị thần!
Bạch Hoắc Hương phát hiện ánh mắt này của ta, không khỏi bày ra vẻ mặt đắc ý, hất cằm về phía ta rồi nói:
“Có thể gặp được ta, coi mạng hắn chưa đến đường cùng.”
Sau đó, Bạch Hoắc Hương lại rắc rất nhiều bột thuốc vào chân của ông gia đó, một mùi hương nồng nàn của thuốc xông lên, ông già nhíu chặt mày rồi từ từ giãn ra.
Những chỗ thối rữa kia đang lành lại với tốc độ gần mắt thường cũng có thể thấy được.
Người thanh niên đang vả miệng và mấy người to khỏe kia nhìn thấy, tròng mắt lập tức trợn tròn:
“Trời ạ, thần...”
Bạch Cổ Hương bày ra biểu cảm “Coi như các ngươi có mắt nhìn”, sau đó nàng bắt mạch cho ông già này rồi nghiêng đầu nói với ta:
“Muốn hỏi cái gì thì hỏi đi.”
Mà ông già cũng tỉnh táo lại, ánh mắt cũng có thần thái hơn, nhìn ta, còn kéo tay ta nói:
“Ân nhân à - ngươi chính là ân nhân của Phan Lão Ngũ ta...”
Cửa hàng này được gọi là lẩu lão Ngũ, ông già này quả nhiên là ông chủ thật sự ở đây.
Ta vội vàng nói:
“Ân nhân thì ta không dám nhận, chỉ tiện tay giúp đỡ thôi – nhưng rốt cuộc ngươi và người thanh niên kia có quan hệ gì...”
Người thanh niên kia lập tức lộ ra vẻ mặt rất sợ hãi, vội vàng cúi đầu xuống. Thế nhưng vẻ mặt hắn rất gian xảo, như thể là đang tìm đường đi ra ngoài, nhưng lại nghĩ đến tài nghệ của Ách Ba Lan thì vẻ mặt chỉ còn sự tuyệt vọng.
Mà không nhắc đến người thanh niên thì không sao, đã nhắc đến hắn lại khiến Phan Lão Ngũ tức giận suýt chút nữa đứt hơi, run rẩy giơ một tay lên, chỉ về phía người thanh niên rồi nói:
“Hắn, hắn tên là Cao Á Đào – là cháu trai họ hang xa của ta!”
Trời ạ, cho dù là một tên cướp không có chút máu mủ nào, đã làm ra chuyện như thế đối với một người già thì đều coi như phát điên rồi, thế mà hắn lại là cháu trai của Phan Lão Ngũ?
Phan Lão Ngũ càng nói càng tức giận, đôi mắt già nua dường như có nước mắt chảy ra:
“Là tại ta mắt mờ nên đã dẫn sói vào nhà...”
Nghe Phan Lão Ngũ kể xong chuyện, ta không khỏi vô cùng hối hận vì lúc nãy không có ở hiện trường đánh bọn họ - ta cũng muốn đá cho tên Cao Á Đào này mấy phát!
Thì ra trước kia lúc đi học, Cao Á Đào này cũng không phải đứa trẻ đàng hoàng gì, đã từng bị nhốt trong trại cải tạo mấy năm.
Mấy năm nay chính là mấy năm khoa học kỹ thuật phát triển nhanh chóng, hắn vừa ra khỏi trại cải tạo nên không theo kịp bước chân thời đại bây giờ, cũng không có kỹ năng gì nên tìm không được việc làm, nhà bọn họ đã nhờ người đưa hắn đến chỗ Phan Lão Ngũ – cửa hàng bình thường thì không quan trọng có tiền án tiền sự hay không, chỉ cần hắn học được chút tay nghề từ Phan Lão Ngũ rồi tự mình mở một nhà hàng, dù ở thời đại nào cũng không đến mức chết đói.