Phan Lão Ngũ thì dạy hắn rất tận tâm, có thể nói là coi hắn như con đẻ, nhưng Cao Á Đào này đã quen với việc ăn chơi lêu lổng, hắn cảm thấy công việc trong phòng bếp vừa khổ vừa mệt, còn phải chịu mùi khói mùi dầu, hoàn toàn rất coi thường – bảo thì hắn nói, lên văn phòng ở thành phố lớn ngồi, sạch sẽ lại kiếm được nhiều tiền mới phải chứ! Tốt nhất là trở thành một người quản lý, rất uy phong!
Cho nên hắn cũng không để ý lắm, càng ngày càng phạm sai lầm suốt ngày chỉ biết lên mạng mơ làm giàu.
Mà quán lẩu của Lão Ngũ lại làm ăn rất phát đạt, hắn không muốn làm việc, nhưng nhìn những nồi lẩu được bán ra trong cửa hàng mỗi ngày, ánh mắt hắn lại sang rực.
Ở cái thời đại này, ngươi nói thử xem, các quán hàng khác đều buôn bán ế ẩm, duy chỉ có quán lẩu của Lão Ngũ là có nguồn khách ổn định, tiền vào như nước, cũng không biết tại sao.
Hắn suy nghĩ, nếu như không làm gì mà vẫn có nhiều tiền như thế vào túi thì hay biết mấy!
Đúng lúc này, hắn bỗng nhiên nghe được một truyền thuyết liên quan đến Lão Ngũ.
Nói đến đây, Cao Á Đào lại nhìn lén Phan Lão Ngũ, Phan Lão Ngũ đương nhiên biết đó là truyền thuyết gì, lập tức nghiến răng nghiến lợi muốn đi đánh Cao Á Đào:
“Chính là ngươi đã vong ân phụ nghĩa, hung ác độc địa, hại tất cả mọi người trong nhà bọn ta...”
Ta hứng thú hỏi:
“Truyền thuyết gì vậy?”
Cao Á Đào vội vàng nói:
“Ta nghe nói, vận khí quán lẩu của lão Ngũ tốt như vậy chính là vì trong quán có thờ một ông Tiểu Thần Tài! Ta chỉ nghĩ...Ta cũng không biết rõ chuyện này, lúc đầu cũng không có ý định làm ầm chuyện này thành như vậy! Đây chẳng phải là, một bước sai, từng bước sai...”
Ta thấy ngươi khí thế hùng hổ như thế, chắc là vẫn không cảm thấy mình sai chỗ nào nhỉ!
Nhưng ông Tiểu Thần Tài là sao?
Mấy người bọn ta đưa mắt nhìn nhau, ông Thần Tài thì mọi người đều biết, trong quán xá cúng Thần Tài để phù hộ ăn nên làm ra cũng là chuyện thường thấy, nhưng cái gọi là “ông Tiểu Thần Tài” này thì vẫn là lần đầu tiên nghe nói.
Mà Trình Tinh Hà vừa nghe đến chữ “Tài” còn kích động hơn nghe đến chữ “Cha”, vội hỏi:
“Ngươi nói rõ ràng một chút đi, Thần Tài mà còn phân lớn nhỏ à?”
Sắc mặt Cao Á Đào thay đổi, Phan Lão Ngũ thì càng khỏi phải nói, trên mặt lại lộ ra mấy phần sợ hãi:
“Bởi vì đó không phải là thần tiên thật sự, vật đó rất đáng sợ.”
…
Nói xong, hắn ho khan dữ dội.
Ta thấy tinh thần Phan Lão Ngũ rất uể oải, bèn đánh phủ đầu Cao Á Đào:
“Ngươi nói trước đi.”
Cao Á Đào vừa nghe vậy, cuối cùng cũng không cần vả miệng nữa, trái lại rất vui mừng, vội vàng nói:
“Ta nói, ta nói chuyện này cho!”
Thì ra có một hôm Cao Á Đào đi vệ sinh, bên cạnh cũng có người đi tiểu, người nọ liếc mắt nhìn Cao Á Đào một cái, sau đó mở miệng tán gẫu với Cao Á Đào, nói chung là nói về chuyện đầu năm nay khó kiếm tiền gì đó, Cao Á Đào ra vẻ như rất am hiểu về đề tài này, cũng câu có câu không góp thành một cuộc trò chuyện.
Người nọ tiếp tục nói, nhưng quán lẩu Lão Ngũ nhà các ngươi không tệ nha, có ông Tiểu Thần Tài, ăn nên làm ra.
Cao Á Đào vừa nghe vậy, cũng phản ứng lại giống như bọn ta lúc nãy:
“Ông Tiểu Thần Tài? Ý ngươi là sao?”
Chưa từng có người nào nghe nói ông Thần Tài lại phân lớn nhỏ.
Người kia cười gian xảo, hỏi hắn muốn biết à? Đến tối ngươi đi vào trong sân xem thử là biết.
Cao Á Đào cũng giống như Trình Tinh Hà, nghe thấy “Tài” còn háo hức hơn là nghe thấy “Cha”, buổi tối trở về thì lăn qua lộn lại không ngủ được, nửa đêm thật sự nghe thấy bên ngoài dường như có tiếng động.
Hắn ghé vào cửa sổ thì nhìn thấy, Phan Lão Ngũ lặng lẽ đi ra, ở trong sân, hướng về phía bồn hoa dập đầu rồi lại đứng lên liên tục, miệng thì lẩm bẩm:
“Con dâu ta muốn đầu tư, mong ông Tiểu Thần Tài phù hộ cho thuận buồm xuôi gió.”
Nói xong, Phan Lão Ngũ bỏ một cái gì đó vào trong rồi rời đi.
Cô con dâu muốn đầu tư?
Cao Á Đào cũng từng nghe nói đến chuyện này.
Mặc dù Con trai Phan Lão Ngũ hiền lành nhút nhát, nhưng cô con dâu thì vô cùng thông minh tháo vát, nàng rất chán ghét mấy mâm đồ ăn này của quán lẩu, chỉ toàn một lòng một dạ muốn một bước lên trời phát tài.
Điểm này lại không hẹn mà hợp với Cao Á Đào, hai người có đề tài chung nên cũng thường xuyên tán gẫu về con đường phát tài.
Nhưng con dâu nhà người người ta xuất phát từ gia đình có quyền có thế, sau khi gả tới đây đã nắm giữ quyền tài chính của quán lẩu, không có việc gì thì lại đầu tư vào chứng khoán, mua cổ phiếu quỹ gì đó, miệng không nhắc tới Warren Buffett thì chính là Carnegie, xuất phát điểm cao hơn Cao Á Đào rất nhiều.
Câu cửa miệng của nàng chính là nắm tiền trong tay chẳng khác nào kẻ bại tài, nhiều lần loay hoay với số tiền ít ỏi trong túi, đáng tiếc là tham vọng cao mà năng lực thấp, không những không kiếm được tiền mà còn phải bồi thường không ít tiền.