Bậc Thầy Phong Thủy (Dịch)

Chương 1108 - Chương 1108: Đương Nhiên Sẽ Có Vợ

Chương 1108: Đương Nhiên Sẽ Có Vợ

Phan Lão Ngũ hơi do dự, liếc mắt nhìn đám người Cao Á Đào, ta cũng nhìn ra, đám người Cao Á Đào cũng đang vểnh tai lên để nghe lỏm, Ách Ba Lan chú ý tới, đưa tay bẻ gãy chân ghế dựa rồi chỉ sang một bên, đám người kia bị doạ cho chết khiếp, ầm ầm chạy sang chỗ khác quỳ.

Tô Tầm nhìn cơn giận dữ dội này của Ách Ba Lan, ánh mắt càng ngưỡng mộ.

Trình Tinh Hà thì vội đi tới, rất sợ bỏ lỡ một chút tin tức về ông Ông Tiểu Thần Tài.

Phan Lão Ngũ vừa thấy họ có vẻ không nghe được mới hạ thấp giọng, lặng lẽ nói:

“Không phải ta không muốn nói, mà là ta sợ nói ra sẽ dẫn tới phiền phức lớn hơn.”

Ta trả lời:

“Vậy ngươi nghĩ thử xem, còn cái nào lớn phiền phức mà ngươi đang gặp phải lúc này không?”

Câu này xem như đã đánh thẳng vào tâm lý, Phan Lão Ngũ hơi sửng sốt, ngẫm lại cũng đúng, con dâu và con trai đã bỏ lại một lão già như mình cô độc chờ chết, cái mạng này của mình cũng phải hoàn trả bất cứ lúc nào, hắn hơi do dự rồi cũng bất chấp tất cả nói:

“Vậy, vậy ta sẽ nói cho ngươi biết – vật là tà ma.”

Thì ra câu này này giống như một đứa trẻ không có mẹ, nói ra rất dài.

Trước kia, mảnh đất này còn chưa phải là nhà của Phan Lão Ngũ họ.

Hơn nữa còn nổi danh là một vùng đất dữ.

Theo như Phan Lão Ngũ nhớ lại, người đầu tiên sống ở đây là một người đánh xe ngựa, sau khi người đánh xe ngựa này chuyển đến đây sống, ban đầu hắn nghèo rớt mồng tơi, nhưng sau này đúng dịp địa phương thay đổi quản lý, muốn vận chuyển một lượng lớn vật tư, hắn bắt được cơ hội này nên đã thu về một khoản tiền lớn. Kết quả cầm tiền còn chưa nóng tay, hắn ra ngoài uống quá nhiều rượu nên bị ngã từ trên xe ngựa xuống, chiếc xe trống cán qua người hắn làm gãy nát ba cái xương sườn, ngày hôm sau, lúc vợ hắn phát hiện ra thì hắn đã chết rồi.

Trọng lượng của chiếc xe trống không lớn lắm, không ai biết tại sao nó lại cán chết được hắn.

Căn nhà thứ hai sống ở đây là của mấy người anh em, vốn dĩ mấy anh em kia rất hoà đồng, có thịt đều giữ lại cho đối phương ăn, bản thân thì lại không nỡ buông đũa, ban đầu cũng rất nghèo – nếu không nghèo thì ai lại đi sống ở nơi đã từng có người chết.

Kết quả sống ở đây không bao lâu, mấy anh em này cày ruộng thì đào ra được một ngôi mộ cổ, có rất nhiều vàng bạc châu báu, mấy anh em này này phát tài, cứ tưởng những ngày tháng tốt đẹp sắp bắt đầu, nào ngờ không hiểu tại sao, mấy anh em này lại đồng thời yêu một nữ hành giả đặc biệt, tranh giành người yêu gây náo loạn không ngừng. Có một hôm bỗng nhiên yên tĩnh, hàng xóm lấy can đảm đi xem thử cũng bàng hoàng, mấy anh em đâm chém nhau trong nhà, nằm ngổn ngang trên mặt đất rồi cùng đi vào chỗ chết, những vàng bạc châu báu kia đều để cho nữ hành giả cuốn đi mất.

Qua vụ thứ hai này, ai còn dám ở nữa chứ, đúng lúc này, Phan Lão Ngũ cũng đến tuổi cưới vợ, nhưng hắn không mua nổi một căn nhà, một túi vải dệt nửa mét chứa bánh ngọt chắc chắn không cưới được vợ nên bị cha vợ đuổi ra ngoài.

Ngày thường, hắn và vợ mình cùng nhau làm việc, hoàn toàn không thể rời bỏ người kia, lần này hắn đã hẹn với vợ mình – nếu kết hôn không thành thì đến tối hai người sẽ cùng nhau nhảy sông.

Hắn cũng không nỡ chết cùng vợ nhưng hết cách rồi, hắn ngồi xổm trên mặt đất, vừa thấy một bà cụ cô đơn ở gần đó đang lục tìm thức ăn thừa trong thùng rác, hắn vừa nghĩ tới số bánh ngọt này cũng không dùng được nữa nên bèn cho bà cụ kia.

Bà cụ cảm ơn rối rít rồi mới ăn, lúc sau lại thấy vẻ mặt của Phan Lão Ngũ dường như có chuyện buồn phiền nên hỏi hắn gặp phải chuyện gì vậy.

Phan Lão Ngũ nói lại mọi chuyện, bà cụ nói ngươi không nên tìm đến cái chết – hay là như vậy đi, ta mách cho ngươi một ý kiến, ngươi làm theo thì chắc chắn có thể làm giàu.

Phan Lão Ngũ không tin - nếu ngươi có bản lĩnh lớn như thế, vậy sao bản thân còn đi ăn mày?

Bà cụ cười ha ha, nàng còn nói ta nói cho ngươi biết là để ngươi biết thôi, nghe hay không thì tùy ngươi – ngươi thấy cái nhà bị ma ám kia chứ? Bây giờ không ai dám sống, ngươi không cần tốn nhiều tiền là có thể đến ở rồi, ngươi có nhà rồi thì đương nhiên sẽ có vợ.

Phan Lão Ngũ dường như sợ cái gì đó, nói ngươi muốn ta đi tìm chỗ chết sao?

Bà cụ hừ lạnh, nói là ngươi đã không sợ chết còn sợ chọc phải ma à? Ta nói cho ngươi biết, có phải hai chủ nhà đầu tiên phát tài trước khi chết không? Nhưng hai chủ nhà kia quá tham lam nên mới đưa cả mạng mình vào - nếu ngươi không tham lam thì có thể ở đó cả đời, có thể yên tâm sống tốt qua ngày.

Phan Lão Ngũ nghĩ lại thấy cũng đúng, đến chết còn không sợ thì những thứ khác hắn sợ cái quái gì chứ? Hắn lại hỏi bà cụ, cụ thể nên làm thế nào bây giờ?

Bình Luận (0)
Comment