Bà cụ nói với hắn, sau khi ngươi ở vào, trước tiên phải trát vôi sạch sẽ cho căn nhà, sau đó đến bồn hoa đi thắp hương, thả vào trong đó một nắm con bướm vàng, muốn cái gì thì nói một tiếng với chủ nhân bên trong bồn hoa là được - gọi là ông Ông Tiểu Thần Tài.
Nhưng có một điều – ngươi nói cái gì cũng được nhưng tuyệt đối không được nói hai chữ “dọn nhà” với ông Ông Tiểu Thần Tài, nếu không kết quả của ngươi cũng giống như hai chủ nhà trước đó.
Con bướm vàng? Hành động này có ý gì?
Phan Lão Ngũ nghe đến phát hoảng, nhưng đối với Phan Lão Ngũ, đây cũng là một cái phao cứu mạng cuối cùng, vì thế hắn cắn răng hạ quyết tâm, sau đó hắn hẹn lại với vợ hoãn chuyện nhảy song lại, để hắn nghĩ cách khác.
Vợ hắn nói vậy ngươi phải nhanh lên - qua mười ngày, cha nàng sẽ bắt nàng đi xem mắt tên chủ tiệm tạp hoá mập mạp ở bên kia cầu Tiểu Bạch.
Phan Lão Ngũ cũng sốt ruột, trái lại rất thuận lợi lấy được căn nhà kia, sau khi trát vôi xong, lại làm theo lời bà cụ nói, thắp hương ở bồn hoa rồi thả một nắm con bướm vàng vào đó.
Sau đó hắn cầu xin:
“Ông Tiểu Tài thần, ta không cần gì cả, chỉ muốn có một tài nghệ để có thể sống sót qua ngày, để cho vợ ta và ta có một cuộc sống tốt đẹp.”
Nói đến đây, trái tim của Phan Lão Ngũ sắp nhảy ra khỏi cổ họng rồi.
Nhưng một lúc lâu sau, ở đây cũng không có động tĩnh gì, Phan Lão Ngũ chờ đến nỗi bắp chân bị chuột rút, không còn cách nào khác đành đứng lên, nhưng hắn vừa định đi thì trong bồn hoa thật sự có tiếng động:
“Được.”
Giọng nói kia làm cho Phan Lão Ngũ sợ hãi – dù giọng nói kia là tiếng người, nhưng tuyệt đối không giống như giọng của người.
Giọng nói đó tiếp tục nói:
“Ngươi phải tuân thủ quy tắc – thứ nhất, không được nói cho người khác biết, thứ hai, không thể để cho ta dọn nhà.”
Phan Lão Ngũ vội đồng ý.
Đêm hôm đó, hắn cũng không biết mình ngủ như thế nào, mà đến ngày hôm sau, vừa mở cửa đã thấy có một người xin cơm dựa vào cửa.
Người xin cơm kia xin hắn miếng nước, hắn cho, sau đó mới biết trước kia người xin cơm này là một đầu bếp, nhưng vì tuổi tác lớn rồi nên bị chủ quán đuổi ra ngoài, không có khả năng lao động, làm thức ăn cả đời, cuối cùng bản thân ngay cả một miếng miếng cũng không có.
Phan Lão Ngũ thấy người xin cơm đáng thương nên cho người xin cơm ăn chút mì trắng, người xin cơm vô cùng cảm động, biết Phan Lão Ngũ không có nghề kiếm sống qua ngày, vội bảo Phan Lão Ngũ chuẩn bị một chút bột gạo nếp và đậu đỏ làm nhân bánh, để hắn dạy Phan Lão Ngũ làm bánh rán.
Phan Lão Ngũ lập tức lấy quần áo mùa đông đi cầm và dựng được một sạp hàng – khỏi phải nói, phương pháp của người xin cơm kia dạy đúng là rất lợi hại, làm bánh rán thơm phức bay khắp bốn phương, cung không đủ cầu.
Lúc này, nhà cưới và tiền kết hôn đều có rồi, Phan Lão Ngũ thuận lợi cưới được vợ.
Lúc này, hắn cũng vô cùng tin tưởng, nhưng chuyện này đều là do ông Tiểu Thần Tài phù hộ.
Hắn nhớ tới bà cụ cô đơn tốt bụng, nếu không nhờ bà cụ nói cho hắn biết chuyện này, mọi việc của hắn sao có thể thuận lợi như vậy được?
Vì thế hắn vội cầm bánh rán đi tìm bà cụ kia, ai ngờ vừa gặp, đã thấy bà cụ chết từ lúc nào rồi.
Trong lòng hắn đột nhiên run lên - ông Tiểu Thần Tài đã từng nói, không được nói chuyện này cho người khác biết, chẳng lẽ bởi vì bà cụ nhiều chuyện nên mới...
Nhưng tại sao bà cụ lại biết chuyện này chứ?
Hắn không dám nghĩ - cũng không dám xin gì với “ông Tiểu Thần Tài” bên trong bồn hoa nữa.
Phan Lão Ngũ còn nuôi người xin cơm ở trong nhà, liên tục học được tài nghệ nấu nướng đầy mình, người xin cơm xuống suối vàng tại nhà hắn, hắn cũng an táng đến cuối cùng.
Mấy năm trôi qua, Phan Lão Ngũ mở được một quán lẩu, coi như so lên thì chẳng bằng ai, so xuống thì chẳng ai bằng mình, hắn vẫn sống rất thuận lợi, đáng tiếc sau đó vợ hắn qua đời, cô con dâu đến, căn nhà này bắt đầu rối loạn.
Phan Lão Ngũ không quen quản lý tiền bạc, sau khi quyền tài chính bị cô con dâu cướp đi, suốt ngày cô con dâu ở nhà nói một câu thì không ai dám cãi câu thứ hai.
Có một hôm, cô con dâu thấy cái bồn hoa kia không vừa mắt, nhất định phải phá đi sửa cho nàng thành một cái phòng cất quần áo, hôm đó Phan Lão Ngũ không có ở nhà, buổi tối vừa về, thấy cô con dâu làm vậy thì tức giận, vội sửa lại bồn hoa.
Cô con dâu thấy một người thật thà bỗng nhiên nổi cáu nên cũng hơi sợ, nói hắn là lão chó điên, đừng nói là bị bệnh dại đấy chứ?
Chờ sửa xong bồn hoa, nửa đêm Phan Lão Ngũ lại nằm mơ, mơ thấy có người ở bên ngoài cửa sổ mắng hắn không giữ lời hứa, Phan Lão Ngũ có trăm miệng cũng không thể bào chữa được, người kia mắng xong mới nói, khoảng thời gian này đừng để người ngoài tiến vào, vậy thì ngươi mới có thể sống thêm một thời gian.
Sau khi hắn tỉnh lại, cũng không hiểu rõ “người ngoài” là ý gì, nhưng ngay sau đó, Cao Á Đào được đưa tới học nghề, hắn thấy Cao Á Đào cũng đáng thương, lại suy nghĩ hắn ta cũng không phải người ngoài, đều là họ hang nên cũng để cho hắn ta tới.