Bậc Thầy Phong Thủy (Dịch)

Chương 1110 - Chương 1110: Ứng Nghiệm

Chương 1110: Ứng Nghiệm

Ai mà ngờ, thật sự ứng nghiệm - Cao Á Đào động đến ông Tiểu Thần Tài khiến nhà họ phải tan nhà nát cửa.

Nói đến đây, Phan Lão Ngũ lập tức khóc lớn lên, nói vẫn lo lắng cho hai vợ chồng con trai, không biết bây giờ sống chết thế nào rồi.

Đáng thương cho tấm lòng của bậc cha mẹ trong thiên hạ - hai vợ chồng kia đã lừa gạt ngươi như thế mà ngươi còn lo lắng cho họ!

Người cha khốn khiếp kia của ta nếu có một phần tình thương giống như ngươi thì ta cũng không hận hắn đến mức này.

Trình Tinh Hà liếm liếm môi, lập tức bảo ta:

“Quán giảm cân đã để cho ngươi thả chạy mất rồi, cái này không thể thả tiếp đấy chứ?”

Vật này rất kỳ lạ, ta cũng lờ mờ đoán ra được đây là cái gì, nhưng vật này có liên quan gì với “Tàng” chứ?

Ta lại hỏi Phan Lão Ngũ, vậy trừ cái đó ra, ngươi có thấy cái gì có kèm theo hoa sen ba cánh không?

Ban đầu Phan Lão Ngũ có chút khó hiểu, ta lập tức vẽ một hình lên khăn giấy cho hắn xem, hắn vừa nhìn thì mới đầu có hơi mơ màng, nhưng ngay sau đó đã vỗ đùi một cái:

“Đúng rồi, ta thật sự đã từng thấy thứ này!”

Ta lập tức lấy lại tinh thần:

“Ở đâu?”

Phan Lão Ngũ do dự một hồi lâu rồi bỗng nhiên bắt lấy ta:

“Đại sư, ta biết ngài là người có bản lĩnh - ta cầu xin ngài, ngài giúp ta giải quyết chuyện của ông Tiểu Thần Tài, để cho nhà bọn ta khôi phục bình thường, ta sẽ lập tức nói cho ngài biết!”

Hắn sợ vật kia sớm muộn gì cũng sẽ giết chết cả nhà họ.

Ta thấy vật kia hại cả nhà Phan Lão Ngũ không thương tiếc, cũng phải biết rõ rang đây là chuyện gì xảy ra, thấy chết không cứu cũng cùng tội với kẻ giết người, chứ đừng nói đến khuôn mặt gấp gáp của Trình Tinh Hà kia, ta suy nghĩ một lát rồi gật đầu.

Phan Lão Ngũ cực kỳ vui mừng, vội dẫn ta đến bồn hoa:

“Đó...Đó chính là hang ổ của ông Tiểu Thần Tài!”

Ta đi qua vừa nhìn, chỗ đó quả thật phóng ra một luồng linh khí rất mạnh.

Tô Tầm cũng đi theo thì nhíu mày, bắt đầu tìm kiếm xung quanh.

Cao Á Đào vừa thấy bọn ta bắt đầu xen vào chuyện này, không khỏi lộ ra biểu cảm rất nôn nóng, hiển nhiên là sợ bọn ta hớt tay trên và lấy được ông Tiểu Thần Tài đi trước, bèn nháy mắt liên tục với mấy người to con kia.

Mấy người to con kia bình thường quát người thì còn có thể, nhưng hiện giờ đầu óc không linh hoạt nổi, chỉ biết sợ hãi. Ta vừa nhìn đã biết chắc chắn Cao Á Đào không có ý đồ tốt gì, Ách Ba Lan chú ý tới tầm mắt của ta, đi lên lại cho Cao Á Đào một cái tát vào đầu, lúc này Cao Á Đào mới không cam lòng đành cúi đầu xuống.

Ta còn suy nghĩ - người lúc trước nói cho Cao Á Đào biết chuyện này là ai chứ, sao hắn ta lại biết chuyện “ông Tiểu Thần Tài”?

Trình Tinh Hà còn sốt ruột hơn cả ta, đã đi xung quanh lật tới lật lui:

“Thất Tinh, ngươi đừng đứng ngẩn ra đó nữa, mau tìm đi!”

Ta trả lời và bắt đầu vọng khí.

Lần này, ta nhìn ra được, tất cả xung quanh đều là linh khí hỗn loạn, giống như vật kia đã từng nhảy loạn khắp nơi vậy.

Sau khi thấy rõ dấu chân, ta càng xác định hơn.

Trình Tinh Hà giống như một con khỉ, trèo lên cây, nhìn xung quanh muốn tìm một người chết nào đó để hỏi thăm thử, đáng tiếc là không tìm được, lại thấy ta đang lười biếng, còn hái một quả hồng trên cây xuống muốn ném lên đầu ta.

Ta đưa tay bắt lấy, quả hồng này đã trải qua sương mà còn rất ngọt.

Ta ngẩng đầu lên và nói:

“Đừng tìm nữa, hiện giờ vật kia không thích đi ra - chúng ta phải chờ đến lúc nó tự mình đi ra mới được.”

Trình Tinh Hà từ trên cây trượt xuống, khó hiểu nhìn ta:

“Chờ như thế nào? Lấy nam châm rồi hút nó ra hả?”

Hút cái đầu ngươi đấy, hiện giờ vật này đang hoảng sợ nên chạy trốn, đương nhiên là phải dùng thứ nó thích để dụ nó ra.

Đầu óc Trình Tinh Hà rất nhanh nhạy:

“Ngươi nói đến con bướm vàng sao? Nhưng mùa này, ngươi lấy bướm vàng ở đâu ra chứ?”

Vật đó thích con bướm vàng, nhưng không chỉ quen với một thứ như con bướm vàng.

Lúc tiến vào ta đã thấy, trong sảnh chính của quán ăn có treo một chuỗi tiền Ngũ đế - về mặt này ta xem như chiếm được chân truyền của ông chủ cửa hàng đồ cổ, nhìn ra được đó là hàng thật, lại thấy trong quán ăn còn có một cái bàn bi-a, tiện tay cầm một cây gậy bi-a tới, treo tiền Ngũ đế lên đầu cây gậy, làm thành một cái cần câu đơn giản.

Ách Ba Lan thấy ta làm cái này, ánh mắt trợn tròn:

“Ca, làm vậy có ý gì, ta chưa từng nghe nói đến chuyện lấy tiền làm mồi nhử kiểu này, ngươi đang muốn làm cần câu của Khương Thái Công, để người ta tự nguyện mắc câu sao?”

Gần đúng thế.

Ta nhớ không lầm thì vật kia ban ngày núp tối đến mới bò ra, ban ngày mà chờ ở đây cũng vô ích, phải đợi đến buổi tối - lúc ánh trăng lên thì càng tốt.

Bình Luận (0)
Comment