Ánh mắt Ách Ba Lan ta càng sùng bái hơn:
“Ca, ở cùng một chỗ với ngươi rất an toàn, sao hình như cái gì ngươi cũng biết thế?”
Trình Tinh Hà đẩy đầu Ách Ba Lan một cái rồi nói:
“Đó là do ngươi chưa từng va chạm xã hội thôi.”
Ách Ba Lan còn muốn nói gì đó, bỗng nhiên lại nghe thấy có tiếng động ở cửa.
Bọn ta cùng nhau quay đầu lại, lúc này mới phát hiện đã thiếu mất một người quỳ trong phòng.
Cao Á Đào đã biến mất.
Thằng nhóc kia nhân lúc Ách Ba Lan lại đây một lát đã chuồn ra ngoài rồi.
Lúc ấy Ách Ba Lan mắng một câu, giật người lập tức đuổi theo.
Không lâu sau, lại thấy hắn ủ rũ quay về:
“Ca, thằng nhóc kia chạy nhanh quá, ta không đuổi kịp.”
Trình Tinh Hà nhíu mày:
“Tên đó không thể đi báo công an đấy chứ?”
Phan Lão Ngũ vươn người ra, lớn tiếng nói:
“Ta thấy hắn sợ sẽ không báo đâu!”
Đúng vậy, hắn làm những chuyện này mà còn dám đi báo công an, đó chẳng phải là một tên trộm kêu bắt trộm sao?
Nhưng ta thoáng có chút dự cảm không lành – thằng nhóc đó mặt mày gian xảo, e là vẫn còn giấu diếm chuyện gì đó.
Qua buổi trưa, ánh mặt trời chiếu xuyên qua cửa sổ làm cho người ta có cảm giác năm tháng rất bình yên, ta dựa vào cửa sổ, bất tri bất giác đã ngủ thiếp đi.
Mơ mơ màng màng, ta cảm thấy trên người có thêm vật gì - giống như có người giúp ta đắp một chiếc áo lên người.
Trên chiếc áo kia dính mùi thuốc như có như không.
Mùi hương rất dễ chịu.
Nhưng mí mắt quá nặng, ta không thể nâng lên, lập tức tiến vào mộng đẹp.
“Yo, đã lâu không gặp, thằng nhóc nhà ngươi còn sống cơ à? Đáng tiếc là ngươi sẽ không sống được bao lâu nữa.”
Đó là giọng nói của một người đàn ông trung niên.
Giọng nói này chanh chua cay nghiệt, nghe vào rất khó chịu.
“Bốp...”
Một âm thanh hỗn loạn vang lên, giọng nói thẹn quá hóa giận:
“Ta cũng không ngại tiễn ngươi một đoạn đường vậy!”
Ai vậy?
Ta chợt mở mắt ra.
Nhưng trước mắt yên tĩnh, một tiếng động nhỏ cũng không có.
Kỳ lạ, đó là một giấc mơ ư?
Giấc mơ này đúng là quá khó hiểu.
Phía bên ngoài cửa sổ đã tối đen, vào mùa đông nên mặt trời lặn sớm, hơn năm giờ trời đã tối.
Trình Tinh Hà vẫn đang cùng Tô Tầm tìm đồ khắp sân, mệt đến mức đầu đổ đầy mồ hôi, áo khoác ngoài cũng cởi ra, giống như hai người đi mót đồ vậy.
Ta duỗi thắt lưng, một chiếc áo khoác trượt xuống khỏi người.
Đó là áo của Bạch Hoắc Hương.
Mà Bạch Hoắc Hương cũng tựa vào bên cửa sổ, lông mi nặng trĩu hơi rung động, giống như là đang có một giấc mơ đẹp gì đó – nàng lấy áo khoác cho ta, bản thân thì lại ăn mặc rất mỏng manh, mặt cũng đỏ lên vì lạnh.
Ta nhanh chóng cầm áo đắp lại cho nàng, Ách Ba Lan thấy, vội nói ta ngủ thiếp đi, vốn dĩ hắn muốn tìm một cái chăn đắp cho ta nhưng Bạch Hoắc Hương nói quần áo và chăn ở đây đều rất bẩn nên tự lấy áo của mình đắp cho ta.
Nàng suy nghĩ nhiều quá rồi, nam tử hán đại trượng phu, ngại cái gì bẩn hay không bẩn chứ?
Mà Bạch Hoắc Hương hắt hơi một cái, cũng tỉnh dậy, mà trận hắt hơi này lại liên tục không dừng lại được, bắt đầu chảy nước mũi rất nhiều – nàng lấy áo đáp cho ta, bản thân thì lại bị cảm lạnh.
Ngày thường nhìn nàng rất thông minh, tự nhiên lại đi làm cái chuyện ngu ngốc thế chứ?
Nhưng ta sợ nàng cho ta uống thuốc trợn mắt chết thẳng cẳng nên không dám nói nhiều, chỉ yên lặng rót cho nàng một ly nước nóng.
Bạch Hoắc Hương nhận lấy, khóe miệng lại nhếch lên, lén lút nhìn ta hai lần, kìm nén kiên nhẫn để không cười ra.
Làm con gái đúng là mệt thật.
Lúc này, Trình Tinh Hà thấy ta tỉnh rồi, vội kêu to:
“Ta còn tưởng ngươi trứng lời nguyền ngủ say rồi – ánh trăng sắp lên rồi, ngươi mau chuẩn bị đi! Mẹ nó, nói là sẽ tìm ra món đồ kia trước, không có ngươi đúng là tìm không được.”
Ta xoay tay lập tức lấy cây gậy bi-a móc tiền Ngũ Đế ra, điều chỉnh xong góc độ thì giơ tay lên ra hiệu cho đám người Trình Tinh Hà cùng ta lên phòng.
Trình Tinh Hà và Tô Tầm đều khoẻ mạnh nên có thể làm người đánh úp, lập tức leo lên cây hồng, Trình Tinh Hà vừa lên còn cảm thấy hơi thua thiệt, quay đầu lại tiện tay hái mấy quả hồng ăn trước:
“Ôi, ta cũng muốn nhìn thử, tiền có thể câu được cái gì – quỷ tham tiền sao?”
Nếu thực sự là quỷ tham tiền, đó chẳng phải là người thân của ngươi sao?
Ách Ba Lan vừa thấy có náo nhiệt để xem, cũng đuổi theo tới, Tô Tầm nhanh chóng nhường cho hắn một vị trí.
Chẳng bao lâu, mặt trăng nhô lên từ phía đông như một chiếc đĩa ngọc bích, ta cầm cần câu thuần thục ném ra ngoài, vẻ mặt Ách Ba Lan lại sùng bái:
“Nhất cử nhất động này của ca đều có phong độ của một người lành nghề!”
Đó là điều đương nhiên, nếu không phải có tay nghề này kiếm cơm, nối nghiệp buôn bán như lão già nhà ta thì ta chết đói tám trăm lần rồi.