Ban đầu Tô Tầm giống như đang nhẫn nhịn muốn nói cái gì đó, nhưng còn chưa kịp nói, Ách Ba Lan đã đụng vào bả vai hắn một cái:
“Động Tử, ngươi nói xem đúng không, ca ca của ta ngầu chứ?”
Tô Tầm sửng sốt, sau đó gật gật đầu, ta đang muốn hỏi hắn định nói gì, Trình Tinh Hà đột nhiên túm lấy ta, nhẹ giọng nói:
“Mẹ nó, ngươi nhìn chỗ kia kìa? Tới rồi!”
Vừa cúi đầu nhìn, thật sự thấy một vật nhảy nhót xuất hiện.
Thanh khí...Thanh khí cực kỳ mãnh liệt!
Ta vội quơ quơ chuỗi tiền Ngũ Đế - ở trong gió, âm thanh của tiền Ngũ đế vô cùng êm tai.
Quả nhiên, vừa nghe thấy âm thanh này, cái vật đang nhảy nhót kia lập tức dừng trên mặt đất, như thử đang tìm kiếm nơi bắt nguồn của âm thanh đó.
Ngay sau đó, nó lập tức phát hiện ra tiền Ngũ đế, khỏi phải nói là vui mừng cỡ nào, nó đi tới đi lui trên mặt đất, chần chờ một lát rồi nhảy cỡn lên chạy về phía tiền Ngũ đế, một ngụm cắn chính xác vào tiền Ngũ đế, phát ra một tiếng “cốp”.
Ta âm thầm kinh hãi, răng của vật này ghê gớm vậy sao? Răng sắt răng đồng à!
Ách Ba Lan thấy thì sửng sốt, khẽ hỏi:
“Ca, thật sự có vật ăn tiền à?”
Trình Tinh Hà thì nhịn không được:
“Cũng mắc câu rồi, ngươi kéo đi chứ!”
Kéo cái rắm đấy.
Quả nhiên, vật kia lập tức nhả tiền Ngũ đế ra - vật này có linh tính, cũng sợ có cạm bẫy nên ngụm đầu tiên chỉ là thăm dò ta, nếu ta là kéo dây, vậy nó sẽ buông lỏng miệng rồi chạy mất.
Quả nhiên, vừa thấy tiền Ngũ đế không có gì lạ thường, vật kia mới có vẻ yên tâm, nhảy mạnh lên trên, cắn mạnh vào Khang Hi Thông Bảo, Khang Hi Thông Bảo vang lên một tiếng “rộp”, hiển nhiên là vỡ thành hai nửa.
Nhưng tuyệt đối đừng để nó cắn!
Ta hít một hơi, lập tức kéo nó lên.
Vật kia không ngờ tới tiền Ngũ Đế này thế mà vẫn còn sống, lập tức hơi sửng sốt, ta bắt lấy cơ hội này thoáng cái câu nó vào trong cái thùng mang tới từ trước, vật này vừa chui vào mới kịp phản ứng lại, nó còn muốn nhảy ra ngoài, nhưng ta đã rút Thất Tinh Long Tuyền ra, trực tiếp đặt ở trên miệng thùng.
Vật kia bị sát khí của Thất Tinh Long Tuyền trấn áp, rơi thẳng xuống đáy thùng.
Trình Tinh Hà lập tức vui mừng, vừa nhìn về phía cái thùng đã choáng váng:
“Trời ạ, cái này là...”
Ách Ba Lan cũng chen đầu tới, sau đó “ồ” lên:
“Chẳng lẽ, cái này là...”
Đó là một con cóc màu vàng.
Ánh trăng chiếu lên người nó, ánh sáng rực rỡ chói lọi, tục ngữ có câu “cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga”, có thể chứng tỏ bộ dáng của con cóc rất xấu xí, nhưng con này thì khác, chưa ai từng thấy con cóc nào đẹp như vậy.
Và con cóc này chỉ có ba chân.
Tô Tầm nhận ra:
“Cóc vàng ba chân!”
Đúng vậy, chính là cóc vàng ba chân – mấy ngân hàng khách sạn đều trưng tượng của nó.
Bởi vì, đây là thần vật chiêu tài trừ tà.
Trình Tinh Hà lập tức hơi cà lăm:
“Phát, lần này phát...”
Nhưng đúng lúc này, trong sân bỗng nhiên vang lên những tiếng động hỗn loạn, giống như là có người tới.
Thật kỳ lạ, ai lại tới đây chứ?
Vừa ngoái đầu nhìn, chỉ thấy Cao Á Đào dẫn tới một người đàn ông trung niên cao gầy, cả người đều đen, còn chỉ vào bọn ta hung tợn nói:
“Đại sư, chính là mấy người họ!”
Người đàn ông trung niên đó ngẩng đầu nhìn bọn ta, mỉm cười và nói:
“Yo, đã lâu không gặp, thằng nhóc nhà ngươi còn sống cơ à?”
Trái tim ta lập tức nhảy dựng lên – câu nói này, giọng điệu này, giống y như trong giấc mơ.
…
Ta đã vào nghề được một thời gian, từ ánh mắt, tư thế, bước đi ta có thể nhìn ra người đàn ông trung niên này cũng là người trong ngành, nhưng ta lại không thấy trên trán hắn có ánh sáng công đức.
Đối với chúng ta, người có khả năng che ánh sáng công đức đương nhiên là bậc tiền bối...trực giác mách bảo ta rằng năng lực của người này chắc chắn không kém cạnh người đàn ông cường tráng và người có nốt ruồi đen.
Nhưng ta lại không quen biết người đàn ông trung niên này.
Câu này của hắn có ý gì? Trừ khi……
Ta lập tức nhìn sang những người xung quanh, quả nhiên, câu này không phải nói với ta.
Mà là nói với Trình Tinh Hà.
Trình Tinh Hà vừa rồi vẫn còn đang phấn khích nhìn con kim thiềm, nhưng khi bắt gặp ánh mắt của người đàn ông này, sắc mặt hắn lập tức thay đổi.
Người đàn ông này có mối quan hệ thân thiết với Trình Tinh Hà...Trình Tinh Hà thậm chí còn có hơi kiêng dè hắn!
Ách Ba Lan cũng đã nhìn ra, thọt vào sườn Trình Tinh Hà:
"Trình Nhị Sỏa Tử, ngươi làm gì vậy?"
Trình Tinh Hà nuốt nước bọt, sắc mặt tái nhợt nhưng vẫn lộ ra nụ cười:
“Không chỉ có cậu thất vọng, mà ta cũng rất thất vọng...ta thì tàn tạ theo thời gian, còn cậu thì sao vẫn tươi rói như ngày nào?"
Cmn?
Người này là cậu của Trình Tinh Hà?
Trước đây hắn từng kể với ta sau khi đến nhà bà ngoại không bao lâu thì mẹ hắn qua đời, gia đình cậu của hắn cũng không muốn nuôi nấng hắn, hóa ra cậu của hắn cũng là người trong ngành, trông có vẻ là người có năng lực không tầm thường.