Người đàn ông trung niên há miệng cười:
"Đáng tiếc, ngươi sắp không sống được bao lâu nữa...sinh nhật lần thứ hai mươi lăm của ngươi sắp đến rồi đúng không?"
Nửa câu đầu...giống hệt như trong giấc mơ.
Thật sự là giấc mơ tiên tri sao?
Ách Ba Lan nhìn chằm chằm chúng ta, bỗng cảm thấy bất an:
“Ca, Trình Nhị Xõa Tử thì chẳng nói làm gì, sao đến cả ngươi cũng có sắc mặt khó coi như vậy?”
Trình Tinh Hà vừa định nói chuyện với cậu của mình thì liền quay đầu sang nhìn ta và nhíu mày:
"Sao vậy, ngươi cũng biết cậu của ta sao? Xem ngươi sợ hãi kìa, tươi tỉnh lên nào, đừng để ông đây thất vọng.”
Sau đó hắn hạ giọng:
"Ta giữ hắn lại, các ngươi mau chạy đi."
Chạy? Cậu của ngươi cũng đâu phải động vật ăn thịt, sao ta phải sợ chứ.
Ta lập tức xốc lại tinh thần thì nghe thấy ông cậu của Trình Tinh Hà mỉm cười:
"Ối giồi, ta còn tưởng dựa vào ngươi mà lại quen biết con cháu dòng dõi nổi tiếng, nhìn bộ dạng những người xung quanh toàn là lũ dân ngu khu đen, không ngờ lại có người quen biết ta.”
Cái gì? Cậu của hắn thật sự là người có địa vị trong xã hội?
Ta không nhịn được hỏi:
“Danh tính của cậu ngươi là gì?”
Khóe miệng của cậu hắn giật giật, vẻ mặt bỗng có chút ngượng ngùng.
Trình Tinh Hà không nhịn được bật cười, hất đầu ta, giọng nói có chút cảnh cáo:
"Họ Tề, Tề Bằng Cử...thuộc Nam gia trong đông nam tây bắc của mười hai thiên cấp."
Mười hai thiên cấp?
Đúng rồi, mười hai thiên cấp phân thành đông, tây, nam, bắc, giang, hà, hồ, thủy, thiên, địa, huyền, hoàng, đông, tây, nam, bắc xếp thứ tư trong mười hai thiên cấp, là đỉnh của kim tự tháp!
Ta chưa từng thấy người của gia tộc đông tây nam bắc!
Ta chỉ biết rằng những gia tộc giang hà hồ thủy, thiên địa huyền hoàng đều đặt tên theo họ của mình, còn đông tây nam bắc là phái phong thủy đứng đầu trong nước.
Tề gia này là gia tộc đứng đầu Nam phái phong thủy, vì vậy được gọi là “Nam”, đứng vị trí thứ ba.
Thảo nào...đều là hậu duệ của thiên cấp nhưng họ lại có khí chất hơn nhiều phe phái của Để Hồng Nhãn và Giang Cảnh.
Ta không kìm được nhìn sang Trình Tinh Hà, kể ra tên này cũng thật kín tiếng, gia đình bên ngoại hắn đứng vị trí thứ ba trong thiên cấp mà hắn lại không hé nửa lời nào với ta.
Nghe thấy vậy, sắc mặt của Cao Á Đào cũng tối sầm lại...hắn còn tưởng Tề Bằng Cử là vị cứu tinh của mình, nhưng không ngờ Tề Bằng Cử lại quen biết chúng ta, nghĩ đến việc chúng ta quen biết với người của dòng tộc cao quý, hắn bỗng thấy mình trở thành người xấu, vội vàng nói:
"Tề đại sư, lẽ nào mọi người có người thân..."
“Không có.”
Sắc mặt Tề Bằng Cử trở nên lạnh lùng:
“Tề gia của chúng ta không có loại họ hàng thân thích bất chính này.”
Mắt của Trình Tinh Hà có chút đau nhói, nhưng vẫn ngoan cố bĩu môi nói:
"Làm như có người thèm làm họ hàng của hắn không bằng."
Lúc này, Tề Bằng Cử nhìn xuống cái xô trong tay ta, lộ ra vẻ mặt sốt ruột:
“Tên họ Trình kia, ngươi đúng là truyền nhân của cha ngươi, ngươi tưởng ngươi là ai mà đến đây hớt tay trên của ta? Hừ, ngoài mặt thì nói rằng mình là người thuộc tứ đại gia tộc, nhưng thật ra chỉ là thứ tiểu nhân, cả đời không làm nên được trò trống gì."
Đúng như ta đoán...người mà Cao Á Đào gặp khi đi tiểu chính là Tề Bằng Cử.
Chính hắn là người sai khiến Cao Á Đào nghĩ ra ý tưởng kim thiền ba chân....chắc chắn là muốn ngư ông đắc lợi và chiếm lấy kim thiền.
Nhưng hắn không ngờ đến lúc sắp tìm được kim thiền rồi thì nó lại rơi vào tay chúng ta trước, chẳng trách hắn bảo chúng ta hớt tay trên.
Nghe thấy vậy, gân xanh trên trán Trình Tinh Hà lập tức nổi lên:
"Ối giồi ôi, ngươi cũng đã bốn mươi lăm tuổi rồi, làm ra việc xấu xa rồi mà còn bảo người khác tiểu nhân? Ngươi cũng biết không dễ gì có được kim thiền ba chân, để có được con kim thiền ba chân kia, ngươi khiến gia đình Phan Lão Ngũ thành ra như vậy mà còn mặt mũi nói rằng bản thân đứng thứ ba trong mười hai thiên cấp? Nếu chuyện này đồn ra ngoài thì e rằng mặt mũi của mười hai thiên cấp đã bị ngươi hủy hoại không còn gì."
Nói rồi, hắn đứng chắn trước mặt ta, lắc đầu với ta, ánh mắt rất gấp gáp, tỏ ý hắn sẽ đứng chắn còn chúng ta hãy mau chóng rời đi.
Rõ ràng biết ông cậu này là một hung thần mà vẫn bỏ mặc ngươi lại đây, ta không làm được.
Không chỉ có mình ta nghĩ như vậy mà cả Ách Ba Lan và Tô Tầm cũng đã nhìn ra tình hình, mọi người đều nhìn chằm chằm vào tên Tề Bằng Cử, không ai có ý định muốn rời đi.
Thấy chúng ta như vậy, Trình Tinh Hà chỉ muốn đá phăng chúng ta xuống nóc nhà, nhưng trong lúc nguy cấp, ánh mắt hắn lộ ra chút cảm động...hắn biết rằng mình quả nhiên không kết bạn nhầm người.
Tề Bằng Cử không thèm quan tâm đến điều đó, đáp:
"Nhưng nếu chuyện này không truyền ra ngoài được thì sao?"
Trình Tinh Hà cau mày:
"Ngươi…"
Chưa dứt lời, Tề Bằng Cử đã nở nụ cười với chúng ta...nụ cười đó lạnh lùng và nham hiểm.