Trình Tinh Hà nóng nảy, quay đầu trừng mắt nhìn ta, nhưng ta lại làm bộ nhìn không thấy.
Ách Ba Lan cũng như ta, lớn tiếng nói.
“Ta không đi! Tên này phải bồi thường kim ti ngọc vĩ tiên cho ta!”
Tô Tầm không lên tiếng, nhưng hiển nhiên đã chuẩn bị sẵn sàng chiến đấu.
Tề Bằng Cử nhìn chằm chằm Trình Tinh Hà rồi lộ vẻ mặt kỳ lạ.
“Không thể tưởng một tên bạn xấu xa như ngươi lại rất nghĩa khí như vậy...”
Nhưng hắn càng nhìn Trình Tinh Hà càng không áp chế được hận ý trong ánh mắt, giống như hắn và Trình Tinh Hà có mối thù không đội trời chung.
Kỳ lạ, có câu mẹ ruột cậu thương, đây là mối quan hệ máu mủ ruột rà, người ta thương còn không kịp, nhưng sao người làm cậu như hắn lại hận cháu mình như vậy?
Bên trong nhất định còn có chuyện gì đó.
Tề Bằng Cử cắn răng, trở tay muốn ném Trình Tinh Hà ra ngoài rồi đi cướp Tam Cước Kim Thiền. Vào lúc này, ta đột nhiên nói lớn.
“NGƯƠi thử đi...nếu ngươi dám đụng đến một sợi lông của hắn, ta sẽ khiến ngươi hối hận cả đời.”
Tề Bằng Cử chẳng còn kiên nhẫn gì với ta, hắn quay đầu muốn mắng ta, nhưng miệng vừa mới há được một nửa thì bị kẹt lại.
Ta đang giơ cái xô đựng Tam Cước Kim Thiền lên cao, chỉ cần ta buông tay thì con Tam Cước Kim Thiền coi như...
Sự trân quý của Tam Cước Kim Thiền không nói cũng biết, cứ nhìn thái độ quan tâm của Tề Bằng Cử đối với nó thì ta đã đoán được thứ này nhất định rất quan trọng với hắn.
Tề Bằng Cử cười lạnh một tiếng, dùng một tay sờ sờ ót.
“Quả nhiên là trường giang sóng sau xô sóng trước...người dám uy hiếp nhà họ tề bọn ta thật sự đã được sinh ra rồi...”
Nói dứt câu, hắn ném Trình Tinh Hà ra rồi nhào về phía ta.
Trình Tinh Hà sắp rơi vào trong viện, ta cũng không nương tay, thoáng cái đã buông cái xô đựng Tam Cước Kim Thiền ra.
Cái xô rơi thẳng xuống sân.
Tề Bằng Cử không nghĩ tới ta lại dám ra tay, lập tức xoay người đi hứng. Nhân lúc này, ta cũng lao tới, vừa hay bắt được tay của Trình Tinh Hà.
Trình Tinh Hà thở hổn hển, mắng:
“Mẹ kiếp, thiếu chút nữa là xuống dưới gặp cha ta rồi...”
Ta dùng sức nâng hắn lên, hắn cũng phản ứng lại, không để ý tới những cái khác mà cúi đầu nhìn cái sân bên dưới.
“Thất Tinh, cái đồ phá của nhà ngươi, Tam Cước Kim Thiền đâu? Chẳng lẽ ngươi thật sự...”
Lúc này Tề Bằng Cử cũng túm được cái xô, nhưng khi lật nó lại thì vẻ mặt của hắn lập tức thay đổi.
Cái xô trống rỗng...Tam Cước Kim Thiền đã sớm bị ta nhét vào trong lòng.
Trình Tinh Hà xám mặt.
“Ngươi không sợ...”
Quả thật răng của thứ kia rất độc, nhưng trong ngực ta có ma y huyền tố thước, hoàn toàn có thể đè bẹp nó.
Cao á đào đuổi tới, nhìn thấy cái xô, hắn tức đến vỗ đùi.
“Trời má ta ơi, tên tiểu bạch kiểm kia thế mà lại dám dùng chiêu này với đại sư, hắn quả thật không xem đại sư ngươi ra gì mà!”
Mẹ kiếp, thằng nhóc này là ống thổi đầu thai à? Quạt gió thổi lửa có cần chuyên nghiệp vậy không?
Tề Bằng Cử không để ý tới hắn ta mà chỉ ngẩng đầu nhìn ta, sau đó đột nhiên cười.
Trình Tinh Hà nhìn thấy ta đùa giỡn cậu của hắn như vậy, vui vẻ định mắng vui ta một câu thì lại nhìn thấy nụ cười của Tề Bằng Cử, sắc mặt lập tức trở nên khó coi.
“Tiêu rồi...”
Lúc này Ách Ba Lan vàTô Tầm cũng chạy tới, Ách Ba Lan hỏi.
“Cái gì tiêu rồi?”
Trình Tinh Hà hít sâu một hơi.
“Khi còn bé ta từng nghe người ta nói, không sợ Tề Bằng Cử điên, chỉ sợ Tề Bằng Cử cười...một khi hắn cười thì nhất định là đang muốn giết ngươi...”
Quả nhiên, ta cũng cảm giác được một khí thế khác lạ toả ra từ trên người của Tề Bằng Cử.
Đó là sát khí.
Cùng lúc đó, ta còn nhìn ra trên cánh tay của hắn đang lưu chuyển một luồng khí không giống người bình thường.
Một luồng khí màu vàng đen rất rực rỡ.
Thật kỳ lạ, đây là lần đầu tiên ta nhìn thấy loại khí này.
Gân xanh trên trán Trình Tinh Hà đều sắp bạo phát, hắn đẩy tất cả chúng ta ra.
“Thân thủ của cậu ta không thua kém gì lão hoàng, mẹ nó các ngươi chán sống à, còn không mau đi!”
Nhưng trong lúc cả đám chúng ta còn chưa kịp phản ứng thì đã nghe giọng nói của Tề Bằng Cử vang lên bên tai.
“Dù chúng có muốn đi...thì cũng không đi được.”
Lòng ta đột nhiên trầm xuống...tốc độ này nhanh như quỷ mị, chúng ta căn bản lại chạy không thoát!
Ta lập tức túm lấy Trình Tinh Hà ném sang cho Ách Ba Lan và Tô Tầm, sau đó nhanh tay móc Thất Tinh long tuyền ra để ngăn đón...vừa nãy kẻ này còn sợ Thất Tinh long tuyền!
Nhưng hiện tại, chỉ nghe ‘choang’ một tiếng, Thất Tinh long tuyền vậy mà lại va chạm trực tiếp với cánh tay của hắn!
Ta lập tức sững sốt...Thất Tinh long tuyền ngay cả hoàng hoa hộc mộc cũng có thể cắt như cắt đậu hủ, Tề Bằng Cử lại là kẻ phàm xác tục, sao có thể ngăn được chiêu này?
Hắn dường như đã hoàn toàn khác xa lúc nãy...
Không chỉ vậy, ta cảm giác hổ khẩu đột nhiên đau nhói, máu bắt đầu chảy ra.