Bậc Thầy Phong Thủy (Dịch)

Chương 1115 - Chương 1115: Thành Toàn Cho Ngươi

Chương 1115: Thành Toàn Cho Ngươi

Trời ạ, cơ thể hắn thậm chí còn cứng hơn cả Thất Tinh long tuyền ư?

Trình Tinh Hà gào lớn.

“Trên cánh tay hắn có thứ gì đó! Thất Tinh, ngươi không phải là đối thủ của hắn, mau chạy đi!”

Có gì là có gì?

Mẹ kiếp, nhìn không ra!

Tề Bằng Cử mỉm cười, sức trên tay càng lúc càng mạnh, mắt thấy đã sắp vùng ra khỏi tay ta.

Ta cắn răng, chỉ có thể bức hành khí thiên cấp của lão hải ra.

Tề Bằng Cử cũng cảm giác được gì đó, đầu chân mày của hắn hơi dựng lên.

“Hừm? Ngươi cũng biết dùng dẫn linh châm? Ngươi và lão hải có quan hệ gì?”

Ta CMN sao phải trả lời ngươi?

Thấy vậy, Ách Ba Lan sao còn có thể đứng trân ở đó, trong tay không còn kim ti ngọc vĩ tiên, hắn chỉ có thể kéo một mảnh ngói của mái nhà xuống, vứt về phía của Tề Bằng Cử. Tề Bằng Cử nghiêng đầu, mảnh ngói bay lướt qua lỗ tai của hắn. Ách Ba Lan còn muốn nhào tới, nhưng đột nhiên lại nghe Tô Tầm gọi lớn.

“Ta biết rồi! Là huyền vũ lân!”

Huyền vũ lân?

Huyền vũ là thần thú trong truyền thuyết, một thân giáp xác, không gì có thể phạm!

Mẹ kiếp, ta cũng từng nghe lão đầu nhi nói qua, truyền thuyết kể rằng cổ đại có một đế vương ngự giá thân chinh, thần dân ai lo lắng cho sự an nguy của hắn, trong đó có một thuật sĩ đang dâng lên một bộ giáp được làm từ huyền vũ lân. Nói rằng trận chiến này là vì dân mà chiến, nên ông trời đã gửi giáp xuống cho đế vương; sau khi thân chinh, ngày mươi hai tháng tám mong đế vương trả lại cho trời.

Quả nhiên sau khi mặc giáp lại chiến trường, mặc kệ đao quang kiếm ảnh thế nào cũng không khiến đế vương bị thương.

Đế vương vô cùng thích bộ giáp kia, nói rằng thứ tốt như vậy sao có thể mượn không, vì vậy hắn từ chối đem trả.

Chiến tranh quả nhiên kết thúc vào ngày mười một tháng tám, ngày mười hai tháng tám thuật sĩ đến cầu kiến, nhưng đế vương lại không chịu gặp.

Thuật sĩ cũng không nói gì, lắc đầu cười cười liền rời đi, đế vương âm thầm cao hứng, biết thuật sĩ này nói một không hai, ngày mười hai tháng tám không trả thì sau này cũng không cần trả.

Ai ngờ đến ngày mười ba tháng tám hắn mở rương báu ra thì phát hiện giáp đã không cánh mà bay...cung nữ trông coi rương báu cũng bị doạ đến khiếp hồn, bảo rằng lúc nửa đêm trong lỗ khoá xuất hiện một luồng ánh sáng, nhưng lúc đó đế vương đang ngủ nên nàng cũng không dám bẩm báo.

Cho nên truyền thuyết kể rằng huyền vũ lân là đồ của thần tiên, ngay cả đế vương cũng không có tư cách sử dụng.

Lúc ta nghe xong chuyện xưa này còn cảm thấy không phục...trên đời này làm gì có loại giáp tốt như vậy, rõ ràng là đế vương được người ta bảo vệ tốt.

Không ngờ đến tận hôm nay ta lại được mở mang tầm mắt...trên đời thì ra còn có thứ như này.

Tề Bằng Cử nhìn chằm chằm Tô Tầm, ngược lại có chút ngoài ý muốn:

“Ngươi thuộc nhà nào? Cũng hiểu biết đấy.”

Hắn vừa nói vừa tăng mạnh sức của cánh tay.

Nếu đã là thần vật vậy thì phiền phức rồi...

Ách Ba Lan thấy ta chịu thiệt, định tiếp tục nhào tới thì lại bị Tô Tầm giành trước một bước, hắn đánh một chiêu về hướng của Tề Bằng Cử.

Chiêu này nhìn thì bình thường, nhưng chẳng hiểu sao chiêu vừa xuất, đám ngói dưới chân Tề Bằng Cử đột nhiên rào một cái đổ ập xuống, khiến cho Tề Bằng Cử đang đứng bình thường cũng theo đó mà rơi xuống.

Trình Tinh Hà sững sốt một chút, khó tin nhìn Tô Tầm. Ách Ba Lan cũng trợn tròn mắt, chỉ có ta là nhìn rõ ràng, dựa theo bản lãnh của Tề Bằng Cử thì chiêu này chẳng có tí tác dụng nào với hắn, cùng lắm là khiến hắn phân tâm một lúc mà thôi.

Quả nhiên, lúc đầu Tề Bằng Cử theo lực rơi xuống, nhưng lập tức như một con diều hầu xoay người ở trên không, sau đó lại rơi xuống nóc nhà. Lúc này hắn gắt gao mà nhìn Tô Tầm.

“Ngươi là người của tô gia...Con rùa khốn kiếp, ta thấy ngươi chán sống rồi!”

Chỉ có điều đối với ta mà nói một lúc này cũng đã đủ rồi.

Ta đứng chắn trước mặt Tô Tầm, giơ tay lên rồi vung Thất Tinh long tuyền.

Tề Bằng Cử nhìn ta như nhìn một thằng ngu, chỉ nghe hắn mắng nhỏ một câu.

“Muốn chết...vậy để ta thành toàn cho ngươi!”

Hắn vừa nói vừa giơ một cánh tay về phía ta rồi đè xuống.

Trình Tinh Hà Ách Ba Lan nhìn tới ngây người, phản ứng lại muốn kéo ta về nhưng lại bị ta khoát tay cản lại. Chỉ nghe ‘bụp’ một tiếng, trên người của Tề Bằng Cử đột nhiên nổ ra rất nhiều mảnh vỡ.

Chỉ thấy thứ kia rơi xuống rồi bay vút ra ngoài, Tề Bằng Cử nhất thời nhìn tới thẳng mắt. Nhưng rất nhanh hắn đã phản ứng lại chuyện đang xảy ra, tròng mắt trở nên đỏ như màu. Giơ tay định bóp lấy cổ ta.

“Con rùa khốn kiếp, ngươi thật là to gan!”

Không sai, ta vừa mới tháo huyền vũ lân trên người của hắn ra.

Huyền vũ lân cũng giống với kim ti ngọc vĩ, đều được hợp lại từ từng miếng nhỏ.

Ta không thể chém nứt thứ đồ chơi kia, ngay cả Thất Tinh long tuyền cũng không được. Nhưng nếu thứ này được đan từ các mảnh vậy thì chỉ cần tháo nó ra là được!

Bình Luận (0)
Comment