Bậc Thầy Phong Thủy (Dịch)

Chương 1116 - Chương 1116: Không Thở Nổi

Chương 1116: Không Thở Nổi

Cũng may là ta có thuật vọng khí, vì vậy có thể nhìn ra những sợi khí màu vàng đen trên người của Tề Bằng Cử đang đan xen với nhau theo từng mức độ.

Đấy chính là sợi dệt nên lân giáp, vì vậy chỉ cần cắt đứt dây, lân giáp tự nhiên sẽ tan ra từng mảnh.

Lần này Tề Bằng Cử nhanh tay hơn ta, bàn tay của hắn đã đến chỗ của ta.

Ta chỉ nghe thấy một xé gió, sau đó là một cảm giác đau đớn ập tới, hắn đã bóp được cổ ta.

Không thở nổi...trước mắt nhất thời biến thành một mảnh đỏ như máu, lỗ tai cũng vang lên ong ong như đang đánh trống.

Mọi thứ dường như được kéo đi ra xa, ta mơ hồ nghe thấy Ách Ba Lan và Tô Tầm định nhào tới cứu ta, nhưng không ngoại lệ, cả hai đều bị đánh bay ra xa.

Ta còn nghe thấy giọng nói hung tợn của Tề Bằng Cử vang lên lúc xa lúc gần.

“Ngươi dám cắt huyền vũ lân của ta...Ta đưa ngươi đi gặp tổ tông!”

Lúc này ta đã không thể suy nghĩ được bất kỳ điều gì...rồi bất chợt, thuỷ thiên vương khí đột nhiên nổ tun, tru tà thủ xuất hiện, chộp mạnh cánh tay của Tề Bằng Cử đang tóm lấy cổ ta.

“Rắc.”

Tiếng xương gãy giòn vang xuát hiện.

Sức mạnh trên cổ gần như đã lập tức biến mắt, tầm mắt ta cuối cùng cũng trở về bình thường. Lúc này ta nhìn thấy sắc mặt của Tề Bằng Cử trắng nhợt như tờ giấy.

Hắn nhìn chằm chằm ta, cơ thể có hơi run rẩy, trong mắt đều là ý không thể tin.

“Thần khí...Ngươi rốt cuộc là ai?”

Thất lễ, ta là cháu ngoại trai của cậu ba nhà ta.

Nhưng lúc này, giọng của Trình Tinh Hà đột nhiên vang lên.

“Thất Tinh, cẩn thận!”

Ta sửng sốt, sau đó cảm nhận được một tiếng xé gió từ phía sau Tề Bằng Cử lao về phía bản thân.

Vừa nãy ta đã sử dụng tru tà thủ, khí trong người còn chưa ngưng tụ lại, căn bản là trốn không thoát!

Tề Bằng Cử tuy rằng sắc mặt trắng bệch, nhưng biểu tình lại càng dữ tợn:

“Nếu ngươi chỉ là một huyền giai tứ phẩm, vậy cho dù có tru tà thủ cùng thần khí thì cũng không chống đỡ được bao lâu. Lúc này có phải ngươi không thể cử động được đúng không?”

Lòng ta đột nhiên trầm xuống, Tề Bằng Cử này không hổ là người đứng thứ ba của gia tộc thiên giai, mẹ nó cái gì cũng biết!

Ngay vào lúc hàn quang kia muốn đánh vào người ta thì đột nhiên có một người lao tới chắn trước mặt ta.

Một cảm giác ấm nóng từ trên người của người nọ thấm vào người ta...là máu!

Trình Tinh Hà!

Tề Bằng Cử nhướng mày, gắt gao nhìn chằm chằm Trình Tinh Hà, cắn răng mắng một câu:

“Quả thật giống y hệt thằng cha khốn kiếp của ngươi...sống không được mấy ngày mà còn suốt ngày đi tìm chết!”

Nói xong còn muốn giơ tay lên đánh tiếp, nhưng sắc mặt của hắn đột nhiên thay đổi.

Ách Ba Lan không biết từ lúc nào đã như quỷ mị xuất hiện ở phía sau, kẹp chặt lấy hai tay của hắn.

Nếu là vừa rồi thì Tề Bằng Cử chỉ cần nhúc nhích một cái là đã có thể ném Ách Ba Lan đến thái bình dương, nhưng bây giờ một tay của hắn đã bị ta bóp nát, khí lưu chuyển phía trên đều tản đi, có thể nói là nguyên khí đại thương, căn bản là không thể sử dụng bản lĩnh như vừa rồi.

Tề Bằng Cử thấy thế liền muốn xoay người, nhưng hắn đột nhiên phát hiện dưới chân mình như mọc rễ, làm thế nào cũng không nhúc nhích được.

Mà Tô Tầm nãy giờ vẫn im lặng ở một bên lúc này chợt đứng lên, lạnh lùng nhìn Tề Bằng Cử.

Ta cúi đầu, thấy vị trí của một ít tảng đá xung quanh không thích hợp. Vừa nãy Tô Tầm đã nhân lúc hỗn loạn bày ra một trận pháp vây khốn cơ thể của Tề Bằng Cử ở nơi này.

Ta âm thầm kinh hãi...cái gọi là trận pháp, thật ra là càng lớn càng dễ lập, càng nhỏ càng khó lập. Đến bây giờ ta chưa từng nghe qua trên thế giới này lại có một trận pháp có thể trực tiếp vây khốn một người.

Trình độ tạo phá trận của người nhà họ tô đã đạt đến loại trình độ này rồi sao?

Trình Tinh Hà cũng nhìn ra, xoay mặt nhìn Tô Tầm.

“Trời ạ, Động Tử, chiêu này được đấy, còn linh hoạt hơn cả quỳ hoa điểm huyệt thủ!”

Tô Tầm nhất thời cũng có chút đắc ý, hắn gật gật đầu, không chút khiêm tốn nói:

“Ta chính là người nhà họ tô.”

Tề Bằng Cử sao có thể nghĩ tới việc mình lại bị mấy tên oắt con như bọn ta giải quyết, lúc này tức đến nổi nghiến răng ken két.

“Các ngươi dám đối nghịch với nhà họ tề bọn ta, ta thấy các ngươi đúng là chán sống rồi...Cao á đào!”

Tề Bằng Cử hiển nhiên là muốn cho cao á đào đi thông báo tin tức rồi gọi thêm người đến.

Nhưng ai biết được gọi nửa ngày cũng không nghe cao á đào trả lời. Ta duỗi đầu nhìn xuống, phát hiện cao á đào đang lăn lộn trên đất giống như mắc chứng động kinh.

Tên này cũng có tiền sử bệnh như này à?

Ai ngờ lại thấy Bạch Hoắc Hương từ dưới mái hiên ngửa đầu nhìn chúng ta, cười đắc ý rồi duỗi tay làm động tác ‘ok’.

Bình Luận (0)
Comment