“Yên tâm đi, có ta ở đây, lửa ở nhà sau sẽ không bao giờ mất.”
Thật là đáng tin cậy!
Ta cũng lập tức vui vẻ, nhưng ai ngờ khi Bạch Hoắc Hương lướt sang ta nhìn về phía Trình Tinh Hà thì sắc mặt lập tức thay đổi, thất thanh kêu.
“Đem Trình nhị ngốc tử xuống đây!”
Trình nhị ngốc tử?
Lỗ tai của ta ong lên một tiếng, nhất thời cũng nhớ tới, vừa rồi hình như Trình Tinh Hà đã giúp ta cản một chiêu?
Ta lập tức quay đầu, chiếu vào mắt là gương mặt phờ phạc của Trình Tinh Hà, tên ngốc này vậy mà lại đang cười! Có lẽ là thấy chúng ta đã an toàn, tinh thần cũng tiêu hao hết, hắn chợt nghiêng người đổ xuống.
Cũng may là Tô Tầm phản ứng nhanh, vội đỡ người lên cõng lên lưng, sau đó nhẹ chân nhảy xuống dưới mái hiên.
Ta và Ách Ba Lan cũng vội đi theo, vừa nhìn thấy phần lưng của Trình Tinh Hà, tim ta cũng vọt lên tận cổ.
Quần áo của hắn đều bị máu tươi nhiễm đỏ, da thịt lộn ngược, vết thương phải nói là vô cùng kinh khủng.
Bạch Hoắc Hương không nói hai lời, lập tức xé quần áo của hắn. Trình Tinh Hà vừa nghe thấy tiếng xé quần áo thì hít ngụm khí lành.
“Hạ thủ lưu tình! Cái áo này là hàng hiệu đó!”
Bạch Hoắc Hương cũng gấp, thẳng tay tát một cái lên đầu hắn.
“Cái tên keo kiệt nhà ngươi, cái áo quan trọng hay mạng ngươi quan trọng hơn?!”
Trong lòng ta có dự cảm không lành...vết thương này nhìn qua thì giống như chỉ là ngoại thương, dựa vào bản lĩnh của Bạch Hoắc Hương, ngoại thương thông thường đều không lọt được vào mắt nàng, nhưng tại sao lần này lại khẩn trương đến thế?
Quả nhiên, sau khi Bạch Hoắc Hương nhìn rõ miệng vết thương thì nhất thời cắn răng:
“Đúng là sợ cái gì tới cái đó...Cậu của hắn cũng độc ác thật, đây là cổ độc!”
Cổ độc? Ta cúi đầu nhìn, da đầu nhất thời tê dại, chỉ thấy miệng vết thương Trình Tinh Hà mới đầu còn chảy ra máu đỏ, nhưng hiện tại màu máu càng lúc càng đậm đen!
Nhìn kỹ hơn thì ta chợt thấy có một sợi dây nhỏ tựa như sát khí đang quấn quanh vết thương của hắn. Trong đen có xanh, hơn nữa còn chui vào da thịt, giống như đang muốn mọc rễ nảy mầm, sinh sản mầm móng ở bên trong!
Ách Ba Lan vội nói.
“Hoắc Hương tỷ, thứ này chỉ là chuyện nhỏ thôi đúng không? Ngươi giải được chúng nó chứ?”
Bạch Hoắc Hương nhíu chặt mày, cắn răng nói:
“Nếu là loại cổ độc khác thì ta còn có thể thử, nhưng cổ độc mà Trình Tinh Hà trúng có lẽ được tên họ tề lấy từ hàng động nữ ở tây xuyên. Người biết giải loại cổ độc này, chỉ có duy nhất ngươi hạ cổ mà thôi.”
Ta nghe xong liền hiểu...có lẽ Tề Bằng Cử thấy ta có thần khí, cộng thêm việc muốn biết thêm về lai lịch của ta nên mới ra tay hạ cổ, ai ngờ lại bị tên ngốc Trình Tinh Hà này chặn lại.
Tề Bằng Cử đã sớm biết chuyện gì xảy ra, còn ở phía trên thở dài:
“Đáng tiếc. Thứ đồ tốt như vậy, hời cho cái tên quỷ đoản mệnh kia quá rồi.”
Ta xoay người bay lên, túm lấy cổ áo Tề Bằng Cử:
“Mau đưa thuốc giải đây.”
Tề Bằng Cử lạnh lùng cười.
"Ngươi đang nằm mơ à?”
Ta siết chặt tay.
“Hắn là cháu ruột của ngươi đó! Ngươi có trái tim hay không?”
Ai ngờ Tề Bằng Cử nghe xong câu này thì trợn mắt nhìn ta, hét.
“Ngươi thì biết cái CM gì? Ngươi dựa vào đâu mà lên giọng dạy đời ta? Nếu không phải do thằng cha khốn kiếp của hắn thì tỷ tỷ ta sao lại chết? Không phải do hắn thì sao tỷ tỷ ta lại chết được chứ! Ta chỉ có một tỷ tỷ duy nhất!”
Hắn gào lên, mắt của đỏ au, nghiến răng nghiến lợi nói.
“Trình gia chúng nên gánh hoạ diệt môn! Thứ tai hoạ này, một kẻ cũng đừng hòng sống sót!”
Trong nhấ thời ta cũng ngây ngẩn cả người, ta đã sớm nhìn ra Tề Bằng Cử hận Trình Tinh Hà, nhưng không ngờ lại vì nguyên nhân này.
Lúc này giọng nói của Trình Tinh Hà đã càng ngày càng yếu.
“Thất Tinh, đừng cầu con lừa kia, họ trình ta dù có chết cũng không cầu hắn..."
Đúng vậy...Trình Tinh Hà bị hải gia đuổi khỏi nhà, gần như là chết đói. Nhưng hắn thà chạy vào núi bị học phong nhốt cho chết rét cũng không chịu trở về tìm cậu mình.
Tề Bằng Cử nhếch miệng, không tự chủ được mà nhìn về phía Trình Tinh Hà, khinh thường nói.
“Tên khốn kiếp kia rất giống tỷ tỷ của ta. Ta nhìn thấy hắn thì lại nhớ tới tỷ ta chết thảm như nào. Nếu không phải vì trình gia bọn họ, tỷ tỷ ta bây giờ...”
Trong mắt của hắn thế mà lại bắt đầu ầng ậc nước!
Ta sửng sốt, lại nghe Bạch Hoắc Hương lớn tiếng quát.
“Trình nhị ngốc! Mau mở mắt ra! Ngươi mà ngủ thì sẽ không tỉnh dậy được nữa đâu!”
….
Ta nhìn mệnh đăng của Trình Tinh Hà sắp tắt mà cũng sốt ruột. Ngươi hận nhà họ trình nhưng liên quan gì đến Trình Tinh Hà chứ?
Cho dù như thế nào cũng không thể để Trình Tinh Hà chết như vậy được.
Hắn mang theo không ít đồ vật trên người, nhưng đều là mấy thứ linh ta linh tinh. Cho dù nguyên liệu giống nhau nhưng quá trình luyện chế thì khác, công hiệu khác nhau quá nhiều. Ngay cả Bạch Hoắc Hương cũng không thể phân biệt được.
Lỡ đâu ăn nhầm vậy càng giống như ngã từ trên vách núi xuống...Chết không kịp chết.