Bậc Thầy Phong Thủy (Dịch)

Chương 1118 - Chương 1118: Mạng Nhỏ

Chương 1118: Mạng Nhỏ

Tề Bằng Cử biết rõ không có hắn thì chúng ta không thể cứu được Trình Tinh Hà, nên căn bản là không quan tâm đến chúng ta.

Ta suy nghĩ một lúc rồi nảy ra chủ ý, lấy Tam Cước Kim Thiền từ trong lòng ngực ra.

Quả nhiên, Tề Bằng Cử vừa nhìn thấy kim thiền, đôi mắt lập tức trợn tròn.

Ta nói tiếp:

"Ta không lấy không, ta trao đổi với ngươi."

Ánh trăng chiếu vào người Tam Cước Kim Thiền, ánh sáng lộng lẫy làm người ta mê mẩn.

Nghe đồn rằng Tam Cước Kim Thiền trừ tà trấn thạch, còn có thể chiêu tài. Từ xưa đến nay, đây là món bảo vật trong lời đồn, nhưng còn hiếm gặp hơn cả quỷ. Người nghe về nó thì nhiều, thấy được nó thì ít. Thứ này, có giá trị vô cùng lớn.

Tất nhiên Tề Bằng Cử muốn, nhưng hiển nhiên hắn ta càng hận Trình Tinh Hà hơn. Hắn ta cắn răng quay đầu qua, không nhìn kim thiềm nữa mà nhìn Trình Tinh Hà.

Lúc này, sắc mặt Trình Tinh Hà trắng bệch, chỉ còn hơi thở thoi thóp.

Trong lòng ta rất sốt ruột, nhưng ta cố gắng không biểu hiện ra bên ngoài, nói tiếp:

"ngươi nói ngươi không xem trọng Trình Tinh Hà nhưng thật ra hắn vẫn có vị trí trong lòng ngươi, còn là vị trí rất quan trọng."

Tề Bằng Cử xoay mặt nhìn ta:

"Ngươi nói hươu nói vượn gì đấy?"

"Vì hắn, ngay cả Tam Cước Kim Thiền ngươi cũng từ bỏ được, đúng là tình máu mủ ruột thịt! Nếu tỷ ngươi ở suối vàng biết, cũng yên tâm rồi."

Không nhắc đến từ "tỷ" với Tề Bằng Cử còn tốt, vừa nhắc đến, đôi mắt hắn ta lập tức đỏ ngầu:

"Hắn là cái thá gì chứ, đáng để ta làm vậy sao?"

Ta đáp:

"Nếu trong mắt ngươi hắn không đáng một đồng, vậy tại sao ngươi phải làm chuyện mua bán lỗ vốn như vậy? Quan tâm thì quan tâm, đừng vịt chết mà cái mỏ vẫn còn cứng."

Ta vừa nói như vậy, Tề Bằng Cử lập tức nghĩ thông suốt. Hắn ta nhìn chằm chằm kim thiềm rồi nhìn sang Trình Tinh Hà, lúc này mới mở miệng:

"Cũng đúng, chỉ vì cái mạng nhỏ của họ trình mà bỏ lỡ Tam Cước Kim Thiền, đúng là không đáng giá. Ngươi buông ta ra trước đã."

Ta âm thầm thở phào nhẹ nhõm. Ta đã sớm nhìn ra Tề Bằng Cử tàn nhẫn độc ác và bảo thủ, chắc hẳn hắn ta không khác gì Tô Tầm lắm, còn rất sĩ diện.

Loại người này ngươi đánh gãy xương của hắn ta, chưa chắc có thể khiến hắn ta chịu lùi bước. Nhưng cố tình, hắn ta không nhịn được bị người ta kích.

Tô Tầm nhìn ta gật đầu, xoay người đá văng mấy tảng đá trong phòng. Tề Bằng Cử giống như được người ta giải huyệt, lập tức cử động được. Hắn ta âm trầm nhìn kim thiềm trong tay ta, lúc này mới hoạt động gân cốt, chậm rì rì nói:

"Cái chai màu xanh miệng trắng."

Đồ vật hắn ta mang theo người đều bị ta đưa cho Bạch Hoắc Hương. Bạch Hoắc Hương lập tức tìm được cái chai đó, ngửi một chút rồi rải xuống người của Trình Tinh Hà.

Bạch Hoắc Hương chịu rải xuống người Trình Tinh Hà, đã nói lên đây thật sự là thuốc giải.

Tề Bằng Cử mất hứng liếc mắt nhìn Trình Tinh Hà một cái rồi vươn tay với ta.

Ta lấy Tam Cước Kim Thiền ra đưa cho hắn ta.

Mấy người Ách Ba Lan nhìn kim thiềm vất vả lắm mới có được lại phải chắp tay nhường người khác nên cũng có chút không cam lòng. Nhưng cái gì cũng không quan trọng bằng mạng người, không có ai có biện pháp.

Nhưng ta đã bỏ ma y huyền tố xích rồi. Giống như suy nghĩ của ta, Tam Cước Kim Thiền đụng phải cánh tay Tề Bằng Cử thì lập tức mở miệng và cắn vào cánh tay của hắn ta.

Tề Bằng Cử chắc là cũng giống với chúng ta. Tuy rằng hắn ta đã nghe nói Tam Cước Kim Thiền là thứ gì từ lâu nhưng cũng là lần đầu tiên nhìn thấy, căn bản hắn ta không biết Tam Cước Kim Thiền có răng sắc như vậy!

Mà Tam Cước Kim Thiền giống với tì hưu, thích ăn người mang theo đồ bảo khí. Mà vừa rồi ta xem trọng huyền vũ lân giáp trên người hắn ta, mang theo đầy bảo khí.

Vì huyền vũ lân, cũng là vật chiêu tài, hợp với khẩu vị của Tam Cước Kim Thiền.

Vừa rồi huyền vũ lân bị ta phá hủy, nhưng trên người hắn ta vẫn còn sót lại bảo khí. Tam Cước Kim Thiền thấy ngũ đế tiền còn có thể cắn chặt như vậy, đừng nói đến người toàn thân đầy bảo khí!

Tề Bằng Cử có tu vi gì, tất nhiên là nhận ra mục đích của Tam Cước Kim Thiền. Nhưng cánh tay của hắn ta bị ta bóp nát, còn bị thương nặng. Dù hắn ta nhận ra thì hắn ta cũng không phản ứng nhạy bén được nên sẽ không tránh thoát nổi!

Lần này, chỉ nghe Tề Bằng Cử hét thảm một tiếng, theo bản năng giơ tay phải lên muốn ném Tam Cước Kim Thiền ra. Nhưng con cóc kia cũng không phải là đồ ngốc -- lúc này chẳng phải là đang gãi đúng chỗ ngứa hay sao?

Vì vậy Tam Cước Kim Thiền cũng thuận theo mà há miệng ra, ở trên không trung quay một vòng rồi chui tọt vào bụi cỏ mất tung tích.

Tề Bằng Cử lúc này mới phản ứng lại, Tam Cước Kim Thiền được đưa đến tận miệng lại bay, vì vậy hắn cũng chẳng có thời gian lo cho cánh tay của mình, vội bay xuống mái hiên để tìm kiểm. Đúng lúc này, ở đằng tây đột nhiên vang lên tiếng ếch xanh kêu. Bây giờ là mùa đông, chỉ cần là loài thuộc bộ ếch xanh đều đi ngủ đông cả, nên Tề Bằng Cử vừa nghe thấy tiếng kêu kia thì chẳng còn để tâm gì đến chúng ta nữa mà phi thẳng về hướng tây.

Bình Luận (0)
Comment