Lúc này cao á đào sau khi bị Bạch Hoắc Hương chỉnh đốn thì cũng dần hồi phục lại, khi thấy Tề Bằng Cử bỏ hắn mà đi thì mặt mày tái mét, định nhân lúc chúng ta không để ý chạy trốn, ai ngờ lại bị Ách Ba Lan đạp cho một chân lộn nhào trở về, ăn một miệng đất, răng cửa có khi còn gãy mất phân nửa.
Ta cũng không rảnh quan tâm đến hắn, chỉ một lòng một dạ nhìn Trình Tinh Hà. Mắt thấy vừa thoa thuốc không bao lâu, những sợi tuyến màu xanh đã xâm nhập vào máu thịt đang từ từ tách ra rồi tan rã, mệnh đăng của hắn cũng sáng lại bình thường.
Bạch Hoắc Hương lập tức thở phào một hơi, lòng ta chợt hiểu -- Trình Tinh Hà sống được rồi.
Ách Ba Lan rất phấn khích, ta cũng vậy, nhưng chưa được bao lâu thì lòng ta lại trầm xuống...phải rồi, sinh nhật 25 tuổi của Trình Tinh Hà sắp đến.
Nếu không tìm được huyền vũ cục thì hắn thật sự sẽ sống không được bao lâu.
Nói đến đây, ngay cả ta cũng cảm thấy thật châm chọc...huyền vũ đại biểu cho sự trường thọ, chỉ có trình gia của bọn họ, chiếm cục xong thì lại bị đoản mệnh.
Chuyện của tứ tướng cục, xem ra phải tranh thủ thời gian hơn rồi.
Lúc này, phan lão ngũ sau khi thấy bên này im lặng lại thì chạy nhanh tới, cẩn thận hỏi.
“Đại sư, tà ám kia đã chạy rồi, vậy chuyện nhà của chúng ta có phải cũng..."
Ách Ba Lan cũng thở dài.
"Aiz, ca, chuyến này chúng ta lỗ vốn mất rồi. Nếu Trình nhị ngốc biết kim thiền đã dâng đến miệng rồi còn bay mất thì sau khi mở mắt chắc sẽ tức đến mức biến thành người thực vật mất."
Ta đáp.
"Thứ kia còn chưa đi."
Phan lão ngũ sửng sốt, Ách Ba Lan cũng ngơ ngẩn:
"Còn chưa đi? Không đúng đâu ca, ta rõ ràng chính tai nghe được bên kia có tiếng ếch xanh kêu mà."
Ta lại đáp.
"Con Tam Cước Kim Thiền kia thành tin rồi, nó cố tình làm ra tiếng động để dụ Tề Bằng Cử đi."
Cũng may mà nhờ có Tam Cước Kim Thiền dụ Tề Bằng Cử đi, nếu không tên điên kia cứ ở lại nơi này thì đám người bọn ta cũng chẳng thể thoải mái. Đến lúc đó, sợ rằng kết quả tốt nhất cũng chính là cá chết lưới rách.
Bạch Hoắc Hương nhịn không được, hỏi.
"Sao ngươi biết nó còn chưa đi?"
Ta trả lời rằng.
"Vì nó có lý do ở lại chỗ này."
Vừa nói ta vừa nhìn về phía cái hồ nhỏ:
"Phải không, đại tiên?"
Đám Bạch Hoắc Hương theo tầm mắt của ta nhìn về cái hồ nhỏ...trong hồ trồng đủ các loại cây cỏ chẳng đáng giá tiền, đoán chừng ngày thường cũng chẳng có ai chăm sóc, nên khi đông tới thì cũng lộn xộn thì một cụm.
Quả nhiên, chỉ nghe trong cụm cỏ cây phát ra một giọng nói ồm ồm.
"Mắt ngươi đúng là tinh thật."
Phan lão ngũ vừa nghe tiếng này, sợ tới mức ngồi bệch xuống đất.
"Đây...Đây là..."
Đây chẳng phải là giọng nói của “tiểu thần tài” sao.
Quả thật giọng nói kia không giống với tiếng người, nó giống như thứ gì đó đang cố ý giả giọng con người hơn.
Mà lúc này giọng nói kia dường như đang có hứng thú với ta, chỉ nghe nó nói tiếp.
“Tiểu hài nhi, sao ngươi lại thấy được?"
Đơn giản...vì vận thế của những người ở nhà này, còn có ước định giữa nó và bọn họ.
Trước đây nó đã cùng những người sống ở đây hứa hẹn rằng tuyệt đối không thể làm nó chuyển nhà. Mới đầu ta còn có chút khó hiểu, rốt cuộc chỗ này có gì quan trọng đến mức khiến nó tình nguyện hại chết người cũng không chịu đi?
Phải biết rằng từ trước đến nay Tam Cước Kim Thiền đều tượng trưng cho điềm lành, chưa từng nghe nói nó có thể hại người.
Từ khi nó nó muốn ở chỗ này hấp thu linh khí tu hành, nhưng chỗ này nhìn không giống phong thuỷ bảo địa gì, theo lý thuyết mà nói thì cũng chẳng có lý do nào khác.
Ta nói tiếp.
"Đại tiên, có phải ngươi đang trấn giữ thứ gì không?"
Giọng nói kia dừng một chút, rồi mới nói tiếp.
"Không ngờ lại bị ngươi đoán trúng rồi."
Giống như những gì ta đã nghĩ...mang đến tài vận chính là Tam Cước Kim Thiền, mà thứ mang đến tai hoạ, khiến người tử vong không phải nó, mà là thứ nó đã trấn thủ.
….
Phan lão ngũ sợ hãi, nghe hiểu nửa vời:
“Đồ vật trấn thủ? Đại sư, ông Tiểu Thần Tài này là đồ vật trấn thủ gì vậy?”
Ta trả lời:
“Ngươi từng thấy vật này.”
Phan lão ngũ bị ta làm cho mờ mịt:
“Cái gì? Sao ta không biết?”
Ta trả lời:
“Không phải ngươi nói là ngươi đã từng thấy vật có khắc hoa sen ba cánh à?”
Phan lão ngũ sửng sốt, giống như bị sét đánh:
“Nhưng mà… thứ đó, sao lại…”
Đúng vậy, nguyên nhân gây rối chắc chính là một “Tàng” khác của Bạch Hổ cục, xương đùi Dạ Xoa thứ hai.
Tiếng nói của Kim Thiềm ba chân chợt nghẹn lại, ồm ồm nói: “Các ngươi thấy là xương cốt… Ta thấy lại là bạn cũ của ta.”
Bạn ư?
Giọng nói kia rất rợn người nhưng không biết tại sao lại mang chút đau buồn.
Thì ra tên kia sau khi chết, hài cốt bị làm thành “Tàng” để che giấu Dạ Xoa của Bạch Hổ cục, lúc còn sống lại là bạn của cóc vàng ba chân… Trước kia bọn họ đều sống ở Thủy Thần cung tại Đông Hải.
Nhưng sau đó Thủy Thần cung gặp đại loạn, trong biển bắt đầu gặp nạn, không có thức ăn… Thủy tộc và giao nhân cũng dần dần mất tích, trong trận tai hoạ đó, Dạ Xoa và Kim Thiền cùng nhau trốn ra khỏi biển.
Bọn họ không phải là không trung thành mà là quá đói.