Kim Thiền chỉ ăn một vài thứ đáng tiền có bảo khí, hơn nữa còn rất dễ nói, còn Dạ Xoa thì khác, Dạ Xoa là ăn máu thịt.
Nó sống là phải sát sinh.
Lúc trước, ngư dân xuống biển đều phải dâng cúng cho Dạ Xoa, hy vọng Dạ Xoa phù hộ, lúc ra biển được thuận lợi, thường sẽ dùng thùng to đựng rượu ngon dâng lên cho Dạ Xoa.
Dạ Xoa rất thích rượu, cảm thấy rượu là đồ tốt, con người có thể tặng đồ tốt như vậy cho nó nên con người cũng tốt.
Rất lâu trước đây, nếu Dạ Xoa đã từng hưởng thụ hương hỏa của con người, tất nhiên về sau nó nhất định sẽ phù hộ cho con người, cho dù con người không còn cung phụng vào trong biển nữa, cũng không ăn thịt người… Nhưng nó không chống được đói, cũng sẽ nhân lúc đêm khuya vắng người, lấy lợn từ trong chuồng lợn ra ăn.
Bọn ta từng gặp Dạ Xoa, hình thể rất lớn, đồ phải ăn đương nhiên cũng nhiều, rất dễ bị đói.
Kim Thiền ngược lại phối hợp rất tốt với nó, cũng không đành lòng thấy con người bị tổn thất tài sản vì Dạ Xoa, Kim Thiền thường sẽ ở lại nhà người bị “mất trộm” một thời gian, giúp đỡ người nhà đó thu hút một chút tài vận, đợi bù trừ xong tổn thất rồi mới rời đi.
Ví dụ có người vừa thấy mất lợn, vội vàng báo quan, kết quả đi ra ngoài vấp ngã một cái thì phát hiện trước mắt có một thỏi như vàng.
Có câu nói vừa hay thích hợp dùng trong trường hợp này - Tái Ông mất ngựa, không biết phúc hay họa.
Dạ Xoa và Kim Thiền đều thích con người.
Nhưng mà tiệc vui chóng tàn, có một ngày, Dạ Xoa phát hiện có một gia đình đặt những thùng rượu to.
Cổ đại không có kỹ thuật làm giả, những thứ kia đều là lương thực tinh khiết ủ ra, ngọt ngào đậm đà, hương bay mười dặm, Dạ Xoa nhớ tới rất lâu trước lúc mọi người cung phụng nó, chính là vận chuyển những thùng rượu to này vào trong biển.
Đến bây giờ nó vẫn nhớ mùi vị kia.
Thế là Dạ Xoa và Kim Thiền đã bàn bạc, nó đi trộm chút rượu uống, bảo Kim Thiền đi theo cùng.
Đợi lúc đến nơi, trùng hợp Dạ Xoa nhìn thấy một đứa trẻ bò đến cạnh thùng rượu chơi đùa, rơi vào trong thùng rượu.
Đứa trẻ chưa đập nước được mấy cái đã chìm xuống đáy, Dạ Xoa dùng tay xách đứa trẻ lên.
Đứa trẻ vừa nhìn lên, đâu từng thấy loại thứ này, lập tức khóc rống lên, nói gặp quỷ rồi.
Kết quả âm thanh này đã làm kinh động tới người bên trong, Dạ Xoa và Kim Thiền hoảng loạn bỏ chạy.
Có điều bọn họ không hối hận, mặc dù chưa uống được rượu, nhưng từng ăn hương hỏa của con người, bảo vệ con người là lẽ đương nhiên, cứu một mạng người cũng đáng.
Ai ngờ chuyện này lại mang lại kết cục thảm hại…
Mấy hôm đó Dạ Xoa không tìm được đồ ăn, gần như sắp đói chết nhưng nó vẫn không chịu ăn thịt người.
Kim Thiền đang sốt ruột, bỗng nhiên Dạ Xoa đã cảm nhận ra được lại có người đang cúng tế nó.
Dạ Xoa bỗng chốc vui mừng, nói là người nhà ủ rượu kia, dâng cung phụng rất hậu hĩnh.
Nhưng Kim Thiền lại cảm thấy kỳ quái, nhà ủ rượu kia không phải ngư dân, sống ở trên bờ, chưa từng thấy sẽ cúng tế Dạ Xoa.
Nhưng Dạ Xoa không hề nghi ngờ, nó cảm thấy con người rất tốt, chắc chắn là cảm ơn nó đã cứu con của nhà bọn họ.
Kim Thiền hết cách, đành đi theo với Dạ Xoa.
Chỗ kia bày mấy chục thùng rượu, còn có tam súc lục sinh, Dạ Xoa chưa từng đến bữa tiệc ngon như vậy.
Nó vui mừng đi qua, ăn ngấu ăn nghiến, Kim Thiền nhắc nhở nó đừng uống nhiều quá, vẫn phải tỉnh táo chút.
Nhưng Dạ Xoa nói, con người sẽ không hại nó.
Không lâu sau, Dạ Xoa đã say gục rồi, Kim Thiền bất đắc dĩ, không ngờ lúc này xuất hiện rất nhiều người.
Là người ăn cơm âm dương.
Những người ăn cơm âm dương kia chưa nói gì đã trói lấy Dạ Xoa.
Bọn họ còn vô cùng hưng phấn:
“Đi mòn gót giày cũng tìm chẳng thấy, đến khi tìm được lại chẳng tốn công, đang tìm trấn vật làm Tàng, vật này đã lọt vào tay chúng ta rồi.”
“Đúng, Dạ Xoa không phải người của nhân gian, cũng không phải của trên trời, dùng làm Tàng của Bạch Hổ cục đúng là thích hợp quá.”
Vừa dứt lời, bọn họ ấn Dạ Xoa lại, muốn lột da róc xương nó!
Kim Thiền muốn ngăn cản, nhưng nó hoàn toàn không có bản lĩnh này, ngược lại những tên ăn cơm âm dương kia cũng nhận ra Kim Thiền, vừa thấy ba cái chân của nó, vui mừng còn chẳng kịp:
“Là cóc vàng ba chân!”
“Đúng, bắt được vật này, thế hệ con cháu đều không thiếu ăn thiếu mặc!”
Cóc vàng ba chân hết cách, chỉ có thể chạy trốn… Nó mà ở lại đây thì chỉ có thể chịu chết.
Những kẻ ăn cơm âm dương kia không bắt được nó, chỉ đành trở về chỗ Dạ Xoa, xử lý Dạ Xoa.
Dạ Xoa là bị đau đớn đánh thức, nó mở mắt ra, không tin tất cả những điều bản thân nhìn thấy… Những người này không phải mời nó đến dự tiệc à?
Tại sao lại dùng thủ đoạn thâm độc này?