Nó muốn giãy thoát nhưng đối phương rất có bản lĩnh, nó hoàn toàn không thoát ra được.
Những người kia còn cười lạnh, nói là ông trời phù hộ, lần trước vật này đến suýt nữa đã ăn mất đứa trẻ, còn muốn trộm rượu, giết nó cũng là trừ hại cho dân.
Dạ Xoa muốn giải thích, nhưng mà ai có thể tin nó?
Nó thấy đứa trẻ được nó cứu ra kia cưỡi trên người của người lớn, nhổ nước bọt với nó:
“Phi!”
Người lớn cũng cảm ơn những kẻ ăn cơm âm dương kia:
“May nhờ có mấy vị đại sư! Nếu không Tiểu Bảo nhà bọn ta… Bọn ta cũng nghe nói loại Dạ Xoa này không biết xấu hổ nhất, ăn trộm đồ của con người khắp nơi, chính là tai họa. Giờ lấy rượu dụ tới, chuốc say rồi giải quyết, từ nay về sau các hương thân yên tâm được rồi. Đúng là đại sư suy nghĩ chu đáo!”
Những kẻ ăn cơm âm dương kia còn lắc đầu, nói đối phó với loại yêu tà này vốn là chuyện bổn phận của bọn họ.
Lúc này Dạ Xoa mới biết, đây chính là một cái bẫy bày ra cho nó.
Nó không hiểu tại sao con người lại ăn cháo đá bát như vậy? Nó không phải yêu tà!
Nó hối hận trong đau đớn… Hối hận lúc trước không ăn loại vật này!
Dạ Xoa mang theo oán niệm chết trong tay những kẻ xem phong thủy kia.
Xương đùi của nó bị những kẻ xem phong thủy kia làm thành hai món đồ có hình thù kỳ quái, một cái không biết đi đâu rồi, một cái khác thì được chôn ở gần đây.
Những kẻ xem phong thủy này còn bày trận pháp ở xung quanh, người bên ngoài không thể tìm thấy khúc xương kia nữa.
Nhưng mà cóc vàng rất thông minh, đã trốn ở chỗ này trước… Nó không nỡ bỏ bạn của mình, mà bản thân nó cũng không có nơi nào để đi.
Linh khí của nó bất giác lại đánh thức oán khí của Dạ Xoa.
Những kẻ xem phong thủy kia còn phải dựa vào những oán khí này làm trận pháp nên tất nhiên không loại trừ oán khí.
Mà oán khí này là đối với con người, lúc Dạ Xoa sắp chết đã hận con người.
Chỉ cần là người đến gần nơi này, bất giác sẽ bị dính oán khí trên xương của Dạ Xoa, hoặc là sẽ xảy ra chuyện hoành hung, hoặc là tính cách xảy ra thay đổi, tự giết hại lẫn nhau với người khác, tệ nhất cũng phải gặp xui xẻo không chết cũng bị lột một lớp da.
Cóc vàng biết, Dạ Xoa e là đã thay đổi rồi.
Cóc vàng cũng biết những kẻ hại Dạ Xoa kia là tội đáng muôn chết, nhưng mà những người đến gần nơi này không liên quan gì tới chuyện kia.
Bọn họ kiếm sống vất vả, mệt nhọc vì người trong nhà, bọn họ không đáng chết.
Lúc Dạ Xoa sống không phải thích con người nhất à?
Cóc vàng đã hạ quyết tâm sẽ ở lại nơi này mãi mãi, trấn áp tà khí trên xương của Dạ Xoa.
Ngoài chiêu tài vận ra, cóc vàng còn có một bản lĩnh chính là trừ tà… Chỗ ô uế, cóc vàng có thể lọc sạch những oán khí kia.
Cóc vàng đã ở lại nơi này, không rời đi.
Nơi này vì có cóc vàng mà an toàn trở lại, dần dần đã có người nhìn trúng nơi này, dựng căn nhà ở đây.
Cóc vàng cũng không để ý tới, không tính giao thiệp với con người nữa, nhưng có một ngày nó không nhịn được, vẫn phá hỏng quy tắc xấu này.
…
Đó là một người đánh xe.
Người đánh xe ngựa ngày nào cũng dậy sớm hơn gà ngủ muộn hơn chó, nhưng cho dù hắn có liều cả mạng thì cũng không thể phát tài được.
Sức mạnh của Kim Thiền đều tập trung vào việc ‘trừ tà’, đương nhiên là sẽ ít nhiều bỏ bê việc ‘chiêu tài’. Mắt thấy mẹ của người đánh xe nằm thoi thóp trên giường, e là sống không được bao lâu, trong miệng cứ lẩm bẩm là muốn ăn khoai môn.
Nhưng ngay cả khoai tây tên đánh xe cũng mua không nổi chứ nói gì tới khoai môn.
Nhưng tên đánh xe là một đứa con hiếu thảo, thật sự không đành lòng nhìn thấy tâm nguyện nhỏ nhoi của mẹ mình trước khi chết không thể thực hiện được. Chỉ là dù hắn có đập vỡ đầu mình thì cũng không tìm được tiền, thế là dứt khoát quỳ ở trong sân, hướng về phía mặt trăng vừa dập đầu vừa lẩm bẩm.
“Thưa Thần Tài, ta chỉ có một chút tâm nguyện này thôi. Ta muốn tìm được việc lớn, muốn phát tài, lão nương ta đã nuôi ta cả đời rồi, ta muốn bà ấy được hưởng phước lây.”
Kim Thiền nhịn không được, bèn nói.
“Đi lên Hà Tây rồi đợi ở đấy.”
Nó vừa nói xong, tên đánh xe đã bị doạ đến mức ngồi bệch xuống đấy, một lúc sau mới thở hơi lên.
“Thần... Thần Tài hiển linh rồi!”
Kim Thiền ồm ồm đáp.
“Ta không phải Thần Tài.”
Tên đánh xe vội vàng quỳ xuống dập đầu, Kim Thiền dặn dò hắn, nếu muốn trả ơn thì tuyệt đối không thể nói chuyện này ra ngoài.
Tên đánh xe liên tục đồng ý.
Ngày thứ hai, từ sáng sớm tên đánh xe đã đến Hà Tây ngồi đợi.
Lúc đầu hắn đợi mãi mà chẳng thấy gì, có người đi ngang còn cười nhạo hắn --- ngươi đứng ở sông là đang chờ thuỷ quỷ à?
Hắn ngoài miệng cười xoà, nhưng trong lòng cũng có hơi luống cuống --- đừng nói là ‘Tiểu Thần Tài’ lừa hắn chứ?
Ai ngờ đến khi mặt trời xuống núi thì trên sông xuất hiện một con thuyền lớn, bất chợt thuyền lớn vô nước, mấy người ở trên rơi xuống sông, tên đánh xe không nói hai lời vội nhảy xuống cứu người.