Chương 112: Thọ Hạn Đã Đến
Bác sĩ kia bị ta đẩy ra, thấy ta đánh bừa vào ông cụ Triệu, sốt ruột mắng ta là thần côn lừa gạt phương diện phong thủy cũng thôi đi, tại sao ngay cả mạng người cũng dám đùa giỡn chứ, nhưng lời còn chưa dứt, ông cụ Triệu nghiêng đầu, phun ra không ít nước bọt, ho khan một tiếng rồi tỉnh lại.
Bác sĩ kia trừng to mắt, giống như là không tin sự thật trước mắt, khách mời xung quanh đều sửng sốt, Hòa Thượng là người đầu tiên vỗ tay, những khách mời còn lại như vừa mới tỉnh mộng, cũng đều vỗ tay theo:
“Lý đại sư này thật sự là nhân tài xuất chúng, không chỉ là một đại sư mà còn là một thần y!”
“Đúng vậy, tinh thông âm dương, thật sự là nhân tài hiếm có!”
Ông cụ Triệu mới tỉnh nên ánh mắt mê mang, nghe được lời của các khách mời nói, mới thoáng mở to hai mắt:
“Ta...Ta bị bệnh à?”
Hòa Thượng lập tức nói lại chuyện vừa rồi một lượt, còn dương dương đắc ý trừng mắt bảo ông cụ Triệu cảm ơn ta, không nghĩ tới, lúc ấy ông cụ Triệu lại bày ra vẻ mặt sợ hãi, hét lớn:
“Không thể nào! Ta không thể nào mắc bệnh!”
Lần này lại làm cho khách mời ở đây không rõ tình huống, con người ăn đủ loại ngũ cốc hoa màu, tạu sao có người không sinh bệnh được, cần gì phải bất ngờ như thế?
Mà ông cụ Triệu sờ lên nước bọt của mình, cả người run rẩy, lẩm bẩm:
“Không đúng...Không đúng...”
Mọi người đều ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, xì xào bán tán nói ông cụ Triệu cho dù không chịu nhận mình già, nhưng biểu hiện này cũng có chút quỷ dị.
Mà ta không nhìn ông cụ Triệu lại nhìn về phía bà Triệu.
Bà Triệu ngoài mặt thì đang chăm sóc ông cụ Triệu, đôi môi đỏ mọng lại nở nụ cười gian xảo không để người khác phát hiện.
Lúc này Hàn Đống Lương cũng tới, vừa thấy ta chiếm lấy tiên cơ lần nữa nên ló mặt ra, không cam lòng yếu thế chen tới, muốn xem tướng cho ông cụ Triệu, kết quả hắn tập trung nhìn, lập tức trợn to hai mắt, khó có thể tin nói:
“Không thể nào...”
Ông cụ Triệu lăn lộn nhiều năm trên thương trường như vậy, cũng là người rất tinh ranh, đương nhiên cũng nhìn ra biểu hiện khác thường của Hàn Đống Lương, lập tức bắt lấy Hàn Đống Lương, hỏi thọ tướng của mình có phải xảy ra vấn đề hay không?
Hàn Đống Lương tốt xấu gì cũng là một Huyền giai, làm sao có thể nhìn không ra chuyện đơn giản như vậy, nhưng lời này liên quan đến sống chết, khó mà nói ra miệng, không phải là nói tiệc mừng thọ của người ta xui xẻo sao?
Ta không để ý nhiều như vậy, trực tiếp nói cho ông cụ Triệu:
“Thọ hạn của ngươi đã đến.”
Lời này vừa ra khỏi miệng, mọi người ồ lên.
Ông cụ Triệu hiển nhiên là sợ cái gì thì cái đó tới, túm lấy ta gào thét lên:
“Không thể nào...Không đời nào! Ít nhất ta còn một năm tuổi thọ nữa mà!”
Không ai có thể đoán trước tuổi thọ của mình, bộ dáng chắc chắn của ông cụ Triệu khiến mọi người ở đây càng thêm bất ngờ, thậm chí còn có người nghi ngờ ông cụ Triệu có phải vì bệnh mà đầu óc mơ hồ rồi không
Ta trả lời:
“Giới hạn tuổi thọ của ngươi không phải là ngày hôm nay - nếu không nhầm, là bảy năm trước đây, đáng lẽ ra ngươi phải chết rồi.”
Tất cả mọi người đều ngây ngẩn cả người.
Hòa Thượng nghe không nổi nữa, lập tức thấp giọng nói:
“Người anh em, ngươi đừng nói lung tung, trường hợp này...”
Ta nhìn ông cụ Triệu và nói:
“Ta có nói lung tung hay không, trong lòng ông cụ Triệu hiểu rõ nhất.”
Ban đầu, cung bảo thọ của ông cụ Triệu rất dài, nhưng ta không phải vì xem thọ tướng cho hắn nên cũng không lưu ý.
Bây giờ, trên cung bảo thọ xuất hiện một đoạn cắt ngắn, thật giống như thọ văn của hắn bị keo dính mạnh một đoạn, có thể kéo dài, nhưng hiện tại, cái kia “keo” kia bị đứt đoạn, lộ ra nguyên trạng, thể hiện chiều dài ban đầu là sáu mươi ba năm, nhưng hôm nay đã là đại thọ bảy mươi, không phải đã thể hiện bảy năm trước hắn nên chết rồi sao?
Cái này được gọi là ăn cắp thọ.
Sắc mặt ông cụ Triệu nhanh chóng biến thành màu xám trắng:
“Ngươi...Làm sao ngươi biết?”
Ta trả lời:
“Nếu muốn người không biết trừ phi mình không làm, đây là phương thuật âm diện, làm sẽ gặp báo ứng, ngay từ đầu ngươi đã biết, sớm muộn gì cũng sẽ có ngày này.”
Trình Tinh Hà chợt hiểu ra:
“Ta đang bảo sao! Thì ra là trộm thọ!”
Hòa Thượng vội vàng hỏi:
“Cái gì gọi là trộm thọ? Làm sao tuổi thọ có thể trộm được chứ?”
Tuổi thọ thì không thể nào giả mạo được, người muốn trường sinh cũng có một ngày sẽ chết.
Chỉ có một phương pháp có thể làm cho tuổi thọ kéo dài, chính là lấy tuổi thọ của người khác áp lên người mình, nhưng hao tổn rất lớn - lấy của người khác sáu mươi năm tuổi thọ cũng chỉ có thể đổi lấy một năm tuổi thọ cho hắn.
Lúc đầu, Hòa Thượng có chút buồn bực:
“Vậy hắn ăn cắp từ đâu...”
Hắn còn không tính là quá ngốc, vỗ đầu một cái:
“Mọe kiếp! Trong bảy hoặc tám năm qua, mỗi năm đều có một người vợ của hắn chết đi! Chẳng lẽ...”
Đúng vậy, hắn đã dùng cả đời của những người vợ đó để đổi lấy một năm thọ cho mình.
Bà Triệu hiện tại là người vợ thứ tám của hắn, cho nên, hắn nói rất chắc chắn là vẫn còn một năm tuổi thọ.