Chương 113: Gây Gổ
Lần này, những người có mặt hoàn toàn choáng váng:
“Thật sự có chuyện như vậy sao? Quá huyền ảo rồi thì phải?”
“Chỉ có như vậy mới có thể giải thích vì sao những người vợ kia đều là quỷ chết sớm!”
“Cho dù muốn trường thọ, nhưng phương pháp kiểu này quá độc ác rồi? Những người vợ kia cũng quá đáng thương...”
“Mẹ nó!”
Ông cụ Triệu giống như nhịn không được, lớn tiếng nói:
“Các nàng có cái gì đáng thương chứ? Cuộc đời của họ là do ta đã dùng số tiền rất lớn mới mua được! Là mua đấy!”
Ai cũng biết, trên đời này không có bữa ăn chùa nào cả, đây mãi mãi là một chân lý.
Ta lại hỏi ông cụ Triệu:
“Nhưng những cô gái kia, biết mình đã lấy tiền là phải đổi mạng sao?”
Ông cụ Triệu không nói gì, nhưng hình như hắn nhớ tới cái gì đó, bỗng nhiên xoay người bắt lấy bà Triệu, giơ tay lên đánh nàng một cái:
“Tiện nhân...Có phải là ngươi không, có phải là ngươi không...”
Nhan sắc tuyệt thế của bà Triệu lập tức hằn lên một dấu tay đỏ, khóc như mưa:
“Ta...Ta đã làm gì sai?”
Hà Kỳ Chính ở một bên, ánh mắt lập tức đỏ lên, giống như là hận không thể xé nát ông cụ Triệu, nhưng hắn nhận tiền lương của người ta, lại ở trước mắt bao người nên không dám làm gì.
Mà lần này, bà Triệu đã khơi dậy lòng bảo vệ của mọi người, không ít khách mời nam trẻ tuổi đi lên kéo nàng lại, bảo vệ trước mặt bà Triệu:
“Ngươi lại dám ra tay độc ác với nhiều người phụ nữ vô tội như thế, ngươi còn là người sao?”
“Già không chết là đạo tắc, thật không sai!”
Ông cụ Triệu còn muốn đánh người, nhưng phản ứng lại, so với đánh người, quan trọng hơn là đem thọ tuyến dính trở về. Hắn lập tức bắt lấy ta, giống như nhìn thấy hy vọng sống:
“Đại sư, ngươi nếu có thể nhìn ra phương thuật này, có phải ngươi cũng biết phương thuật này không? Bây giờ phương thuật này bị tiện nhân kia phá, ta, ta phải làm sao mới có thể sống sót?”
Ta nói:
“Vậy ngươi hãy nói cho ta biết trước, những cái được gọi là thịt táo kia là gì, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.”
Ông cụ Triệu lo sợ mình một giây sau sẽ chết, không đoái hoài tới chuyện gì khác, chỉ nói ra tất cả mọi chuyện.
Thì ra bảy năm trước, ông cụ Triệu cảm giác thân thể càng ngày càng kém, biết đại hạn của mình sắp tới, trước kia đã có danh tướng sư tính toán cho hắn, nói hắn sống không quá bảy mươi tuổi, vì thế hắn dự định thừa dịp thời gian cuối cùng, đi dạo quanh ở danh sơn đại xuyên một lượt, vượt qua những ngày tháng cuối cùng.
Ông cụ Triệu cả đời tích đức làm việc thiện, quyên góp rất nhiều công trình hy vọng, cũng coi như là một người lương thiện, điều tiếc nuối duy nhất chính là tuổi thọ của mình quá ngắn.
Mà lúc hắn đi dạo đến Tây Xuyên, đúng lúc vách núi bị sạt lở, nhìn thấy một người giống như Tôn Ngộ Không bị đè dưới một đống núi đá, người nọ thấy hắn, ánh mắt sáng ngời, lập tức cầu xin hắn cứu mình ra.
Nhưng tình huống lúc đó rất nguy hiểm, nếu như cứu hắn, có khả năng bản thân mình cũng gặp phải nguy hiểm, người đi theo ông cụ Triệu khuyên ông cụ Triệu nên quan tâm đến mạng của mình trước.
Mà người kia lớn tiếng nói:
“Nếu ngươi không cứu ta, năm nay cũng phải chết, nhưng nếu ngươi cứu ta, ta có thể cho ngươi đồng thọ như Bành Tổ!”
Bành Tổ sống tám trăm tuổi, ông cụ Triệu vốn là si mê trường sinh, vừa nghĩ cũng đúng, dù sao đã gần đất xa trời, mạo hiểm cũng không sao, liền ra sức dẹp bỏ sự can ngăn của mọi người và cứu người kia ra.
Người kia lập tức cầm phương thuốc dạy cho hắn, bảo hắn tìm mấy cô gái trẻ tuổi có tướng mạo trường thọ, lấy máu của người phụ nữ đó, lại dùng vài loại dược liệu vo thành viên, tồn tại bên trong người phụ nữ, thường xuyên uống, trước khi uống phải thiêu đốt giấy vàng viết bát tự của người phụ nữ đó, vật là có thể đổi mạng của người phụ nữ đó lên người mình.
Một người phụ nữ có thể đổi lấy một năm tuổi thọ.
Ông cụ Triệu vừa nghe vậy, lúc này lập tức đồng ý đáp, đối với hắn mà nói, không có gì quan trọng hơn mạng sống. Cho dù dùng mạng người khá để đổi cũng không sao cả.
Người kia nói cho hắn biết, duy chỉ có một điểm phải nhớ kỹ, người phụ nữ kia phải thuần khiết, tuyệt đối không thể đụng vào đàn ông, một lần cũng không được, nếu không phương thuốc sẽ không linh nghiệm, còn có thể cắn trả.
Ông cụ Triệu vẫn luôn nhớ kỹ trong lòng, trước khi cưới vợ nhất định sẽ kiểm tra trinh tiết, hơn nữa còn bị nhốt ở trong nhà, được vệ sĩ trông coi, một chút gió thổi cỏ lay cũng không được xuất hiện.
Cứ như vậy, sau khi bảy người vợ chết, hắn chiếm được bảy năm tuổi thọ, hiện tại Bà Triệu cũng thông qua kiểm tra và được gả vào, cho nên hắn nghe nói Trương Lượng có ý đồ bất chính với bà Triệu đã giận tím mặt, cũng không phải vì sợ đội mũ xanh mà là sợ ảnh hưởng đến tuổi thọ của mình.
Hiện giờ toa thuốc đã không còn nhạy nữa, chỉ có thể nói rõ mình giữ kín hàng trăm bí mật nhưng vẫn sơ suất, quá tin tưởng bà Triệu miệng lưỡi khéo léo này, mới dẫn đến kết quả như bây giờ.
Nói đến đây, ông cụ Triệu gắt gao nắm chặt ta:
“Ngươi hãy để ta sống thêm vài năm nữa, cho dù chỉ có một năm, ngươi muốn bao nhiêu tiền ta cũng cho được!”
Lúc này Trình Tinh Hà ghé đầu qua, nói thầm vào tai ta:
“Ta khuyên ngươi suy nghĩ kỹ đi, hiện giờ bảy mỹ nữ kia đều đã tới đây, giống như bảy tiên nữ đang bay lơ lửng ở bên cạnh ông già đó.”