Bậc Thầy Phong Thủy (Dịch)

Chương 114 - Chương 114 - Tuyệt Vọng

Chương 114 - Tuyệt Vọng
Chương 114 - Tuyệt Vọng

Chương 114: Tuyệt Vọng

Điều này đã đủ để chứng tỏ sợ là ông cụ Triệu không vượt qua được ải này...Lúc trước bảy người vợ kia vì vận thế của hắn dồi dào, nên không dám tới gần, bây giờ cuối cùng cũng đợi được tới lúc vận thế của hắn mù mờ, tất nhiên là muốn tìm hắn để trả thù.

Người bị đè dưới chân núi...Âm Diện tiên sinh? Ta hỏi ông cụ Triệu có biết lai lịch của người kia không?

Ông cụ Triệu nghĩ rồi nói:

“Ta chỉ biết hắn họ Giang, lúc ra khỏi chân núi, thì đã gãy một chân, què rồi.”

Lông tơ cả người ta đều dựng cả lên, Giang què!

Trình Tinh Hà còn kích động hơn ta:

“Bây giờ người què kia đang ở đâu?”

Ông cụ Triệu bị Trình Tinh Hà làm cho giật mình:

“Từ đó về sau, ta không còn gặp lại hắn!”

Sao tên Giang què này ở đâu cũng cũng có hắn!

Ông cụ Triệu nói tiếp:

“Nhưng mà lúc đó hắn què chân, lại muốn đi, nên ta hỏi tại sao hắn không dưỡng khỏi vết thương? Hắn nói hắn phải nhớ thật kỹ cái chân này là làm sao bị thương, nhất định phải tìm cho được tứ tướng cục.”

Quýt tứ hương? Đây mẹ nó là quýt gì? Lẽ nào có thể chữa què sao?

Nghe vậy, Trình Tinh Hà lập tức siết chặt nắm tay, lẩm bẩm tự nói:

“Vậy thì không sai rồi…”

Sao vậy, Trình Tinh Hà tìm Giang què cũng là vì loại quýt này ư? Không hổ là tên tham ăn.

Ta nhỏ giọng hỏi Trình Tinh Hà:

“Ngươi biết Giang què tìm quýt này làm gì sao?”

Trình Tinh Hà nhìn ta như nhìn đứa ngốc.

“Là tứ tướng cục, một cục diện phong thủy hủy diệt trời đất.”

Tứ tướng? Trong lòng ta chợt lo, phong thủy cục gì dám đặt loại tên này?

Kinh Dịch - Hệ Từ Thượng truyện có nói:

“Dịch có thái cực, sinh ra lưỡng nghi, lưỡng nghi sinh tứ tượng, tứ tượng sinh bát quái.”

Tứ tướng còn gọi là tứ tượng, chỉ Thanh Long, Bạch Hổ, Chu Tước, Huyền Vũ, đại diện cho bốn phương hướng trái phải trên dưới hoặc Đông Tây Nam Bắc. Trong hai mươi tám tinh túc, tứ tượng dùng để phân chia ngôi sao trên trời, cũng gọi là tứ thần, tứ linh.

Cái này nói về mặt phong thủy đúng là quá lớn, nếu thật sự muốn xứng với cái tên này, thì bố cục này phải trâu bò tới mức nào?

Trình Tinh Hà còn chưa nói tiếp, ông cụ Triệu đã không chống đỡ được nữa, hỏi ta rốt cuộc có cách gì giải quyết không?

Thực ra cung phúc đức của ông cụ Triệu quả thật rất tốt, đáng tiếc bây giờ đều đã bị cạn kiệt do trộm thọ rồi.

Ta lắc đầu.

“Phương thuật âm diện, lực bất tòng tâm.”

Ông cụ Triệu lùi về phía sau, suýt nữa ngồi xuống đất. Ngay sau đó, hắn lại không nản lòng nhìn về phía Hàn Đống Lương, hỏi Hàn Đống Lương có thể nghĩ ra cách gì không?

Đương nhiên Hàn Đống Lương cũng bế tắc, nên đã tránh tầm mắt.

Vẻ mặt ông cụ Triệu lập tức tuyệt vọng, há miệng phun ra máu.

Hà Kỳ Chính nhanh chóng đỡ lấy ông cụ Triệu, cẩn thận...mang theo chút chột dạ, để ông cụ Triệu nghỉ ngơi trước.

Ông cụ Triệu đâu còn có tâm trạng này, hắn như nhớ ra điều gì đó, chợt bắt lấy bà Triệu, gào lên:

“Con tiện nhân này, đều là tại con tiện nhân mày, ta làm ma cũng sẽ không tha cho ngươi!”

Còn người khác nghe được, sắc mặt cũng rất khó coi. Chuyện này không dễ khuyên, ông cụ Triệu bỏ tiền mua mạng của người phụ nữ quả thật là tội ác tày trời, nhưng bà Triệu có quan hệ với người khác, danh tiếng cũng không dễ nghe.

Loại người diễn sâu như bà Triệu lập tức khóc như hoa lê dính hạt mưa.

“Ta thật sự không biết, chuyện này sẽ biến thành như vậy. Nếu ta biết, thì dù phải liều cái mạng này của ta, ta cũng sẽ cứu ngươi trước...Người chồng là trời của phụ nữ, không có ngươi, ta sống cũng có ý nghĩa gì...Chỉ đáng tiếc...ta hận bản thân ta, sao lại bị người đàn ông kia…”

Lời này tình sâu nghĩa nặng, ai nghe cũng phải cảm động, sau đó lại kéo “người đàn ông” ra để chuyển lửa đạn, thật không hổ là Đắc Kỷ.

Quả nhiên, ông cụ Triệu cũng đã tỉnh ngộ, lập tức gào thét:

“Rốt cuộc người đàn ông kia là ai? Tao giữa lại một hơi thở cuối cùng, cũng phải rút gân lột da hắn, chặt thành tám khúc!”

Bà Triệu giấu đi vẻ hiểm độc trong mắt, nhìn về phía Hà Kỳ Chính.

Lúc đó Hà Kỳ Chính đã run rẩy.

Bà Triệu khóc sướt mướt nói:

“Là ta bị hắn xâm phạm! Nhưng ta không dám nói, vì hắn uy hiếp ta, bảo nếu ta nói, hắn sẽ giết chồng ta. Ta không còn trong trắng, thà chết đi cho rồi, nhưng ta lại sợ ta chết rồi, chồng không có ai chăm sóc. Số ta...số ta sao lại khổ như vậy!”

Được rồi, nồi này quăng đúng là lưu loát thật.

Hà Kỳ Chính bị dọa tới mức lập tức quỳ xuống đất, thất thanh nói:

“Ta không phải...Ta không có…”

Bà Triệu cuốn áo lên.

“Các ngươi không tin, nhìn xem…”

Trên làn da trắng như tuyết kia hiện rõ vết bầm đếm không xuể!

“Phòng ngày phòng đêm, khó phòng trộm trong nhà.”

“Loại người này, ngay cả người phụ nữ của ông chủ cũng dám động vào, cho vào chảo dầu cũng không hả giận!”

Lúc này Hà Kỳ Chính có trăm cái miệng cũng khó chối cãi, đã có vệ sĩ khác lòng đầy căm phẫn, khống chế hắn từ lâu rồi.

Hắn tuyệt vọng nhìn chằm chằm bà Triệu.

Bình Luận (0)
Comment