Chương 115: Ngươi Không Có Tư Cách
“Trương Lượng nói không sai, lòng dạ phụ nữ là độc nhất, ta không nên trêu chọc vào ngươi…”
Ông cụ Triệu nhận định kẻ đầu sỏ khiến hắn mất tuổi thọ chính là Hà Kỳ Chính, run lẩy bẩy cầm một cái thắt lưng da, muốn dùng lỗ khuy để quất Hà Kỳ Chính.
Bà Triệu lau nước mắt, khóe miệng đã hiện ra ý cười.
Hòa Thượng là một trong số ít người có thể đề kháng bà Triệu mê hoặc, nhỏ giọng nói:
“Triệu gia không có người thừa kế, nếu đại hạn của ông cụ Triệu sắp đến, vậy thì toàn bộ những gia sản này của Triệu gia đều tiện nghi cho Đắc Kỷ rồi. Người anh em, ngươi nói xem tất cả những điều này, có phải Đắc Kỷ đã sớm biết không?”
Đó là tất nhiên, nàng gả vào, mục đích không phải ở kế thừa gia tài người thất tuần à? Như vậy thực tế hơn lấy phú hào khác rồi.
Nhưng ai biết ông cụ Triệu cũng không phải ăn chay. Những lời lúc trước của Hòa Thượng rất đúng, cặp chồng già vợ trẻ này đúng là trời đất tạo nên.
Nhưng đúng lúc này, ông cụ Triệu bỗng nhiên đứng không vững, ngã nhào xuống đất.
Trình Tinh Hà nhỏ giọng nói:
“Bảy người phụ nữ kia đưa hắn đi rồi...Hình như muốn kéo ra ngoài, chặt thành tám khúc.”
Con người đều có lòng tham, cho nên Tiểu Kim Hoa nói, người đủ năm loại độc, còn đáng sợ hơn rắn.
Là nợ thì đều phải trả, ai cũng giống nhau.
Nhưng đúng lúc này, ông cụ Triệu đột nhiên lại đứng dậy.
Ta sửng sốt. Tình huống gì vậy?
Mắt và giọng nói của ông cụ Triệu đều có thay đổi, giống như người trẻ tuổi tràn đầy sức sống.
Thấy vậy, khách mời khác đều thì thầm nói nhỏ:
“Không ổn, trông giống như hồi quang phản chiếu…”
Hồi quang phản chiếu vừa kết thúc, thì người toi rồi.
Bà Triệu nhìn chằm chằm ông cụ Triệu, ánh mắt có hơi ngạc nhiên, nghi ngờ.
‘Ông cụ Triệu’ thở ra một hơi, ánh mắt sáng ngời nhìn chằm chằm bà Triệu:
“Chuyện tốt ngươi làm, ta đều biết rõ. Người đâu, ghi lại cho ta, toàn bộ tài sản của Triệu gia bọn ta, đều quyên góp làm từ thiện!”
Vì là tiệc mừng thọ, cho nên luật sư, quản gia của ông cụ Triệu đều có mặt, dù kinh ngạc, nhưng cũng đều đồng ý.
Bà Triệu đứng bật dậy.
“Ngươi...ngươi dựa vào cái gì...ngươi không có tư cách!”
“Ta còn chưa chết, sao lại không có tư cách?”
Ông cụ Triệu bày ra dáng vẻ phong lưu không gò bó mà hắn không có, liếc mắt, cà lơ phất phơ nói:
“Ta mới là chủ nhân của cái nhà này.”
Trương Lượng!
Dáng vẻ này giống y như lời miêu tả của các người hầu nữ! Cho dù là trên cơ thể già nua như vậy, nhưng vẫn mang theo một loại khí chất rất thu hút phụ nữ!
Bà Triệu cắn răng, đột nhiên nhìn về phía ta, lớn tiếng nói:
“Đại sư làm chứng, ông cụ trúng tà rồi, những lời này đều là mê sảng, đúng không?”
Ta nghiêng đầu, nhìn về phía Hàn Đống Lương.
“Ta không nhìn ra, còn đại sư Hàn thì sao?”
Hàn Đống Lương nhìn ông cụ Triệu đã chết, đấu pháp với ta cũng đã thua, còn bị hỏng cản sơn tiên, tâm trạng rất tệ, không có hứng thú với những chuyện này, lại không muốn dính vào nhân quả, nên cũng không ho he.
Nghe vậy, người khác đã khuyên bà Triệu đừng kích động.
‘Ông cụ Triệu’ nháy mắt với ta, rồi lại nói tiếp:
“Còn nữa, ta muốn nói cho các người biết, con tiện nhân này đã làm những chuyện tốt gì!”
Nói rồi đã kể lại sự việc một lượt.
Lúc này mọi người mới biết bà Triệu vậy mà cố tình để cho người ta quan hệ, chính là hy vọng ông cụ Triệu chết sớm, bản thân tiện có được gia sản, vu oan cho Trương Lượng và Hà Kỳ Chính.
Điều này đồng nghĩa với việt chặt đứt đường lui của bà Triệu. Tài sản của Triệu gia coi như không còn phần của nàng nữa, muốn trở lại giới thượng lưu cũng khó. Người có tiền đều tiếc mạng, cho dù nàng xinh đẹp, nhưng dám mưu sát chồng, thì ai còn dám dính vào?
Bà Triệu cắn chặt răng, nhìn chằm chằm vào ta. Trong lòng nàng biết rõ, ta thêm dầu vào lửa đối với chuyện này.
Nợ bản thân ngươi thiếu, đương nhiên phải tự mình trả rồi.
Hà Kỳ Chính đâu biết thực ra người ở trên người ông cụ triệu thực ra là Trương Lượng. Hắn quỳ xuống dập đầu với ông cụ Triệu, luôn miệng nói ông cụ Triệu phân biệt đúng sai, là hắn nhất thời không chống đỡ được cám dỗ, bị bà Triệu lợi dụng, nói đời này làm trâu làm ngựa cũng không báo đáp được ơn tình của ông cụ Triệu.
‘Ông cụ Triệu’ ngồi xổm xuống, nói bằng giọng mà người khác không nghe thấy: “Chuyện Alxa League kia, cái ta nợ ngươi, đã trả xong. Sau này, ngươi không còn có người anh em như ta nữa.”
Nghe thấy lời này, cơ thể Hà Kỳ Chính lập tức run lên, khó tin nhìn ‘ông cụ Triệu’. “A Lượng…”
‘Ông cụ Triệu’ quay người, dập mạnh đầu mấy cái với ta, rồi không còn đứng dậy.
Trình Tinh Hà khoanh tay. “Đạt được tâm nguyện, đi rất tiêu sái.”
Lúc này Hà Kỳ Chính mới phản ứng lại, ôm lấy xác của ông cụ Triệu, bắt đầu gào khóc.
Hòa Thượng thở dài.
“Bây giờ bày tỏ lòng trung thành có tác dụng khỉ gì. Vệ sĩ này dính phụ nữ của chủ thuê, đây là đại kỵ ngành nghề, chắc sau này cũng không thể có chỗ đứng trong ngành nữa rồi. Hơn nữa, công ty môi giới của hắn đã bị hắn làm xấu mặt, cũng có thể đuổi giết thẳng cửa.”
Điều này cũng hết cách, tự làm tự chịu.