Cho nên chỉ có duy nhất nhà của Phan lão Ngũ là không có người chết.
Kim Thiền thở dài.
“Trên đời này làm gì có bức tường nào mà không thể xuyên thủng....”
Bạch Hoắc Hương nhìn ta.
“Sao chuyện này lại bị đồn ra ngoài?”
Ta trả lời.
“Đơn giản thôi, người kia không ai khác mà chính là --- mẹ của tên đánh xe.”
Phan lão Ngũ sửng sốt, vỗ đùi một cái.
“Sao ta lại không nghĩ tới chứ!”
Bởi vì mẹ của tên đánh xe luôn nằm trên giường bệnh nên Phan lão Ngũ cũng không biết bà ta trông như thế nào.
Mà người đàn bà già cô đơn kia xuất hiện ở con phố này khi nào hắn cũng không nhớ được.
Nói đến đây, Phan lão Ngũ cũng thở ài.
“Sợ là nàng cũng có lòng tốt, nhưng ai ngờ...”
Người đàn bà già kia đã chết, nên cũng không ai biết bà rốt cuộc là có lòng tốt chỉ đường cho người sau, hay là cố ý kéo vài tên quỷ chết thay làm đệm lưng cho nhi tử mình.
Phan lão Ngũ liên tục thở dài, sau đó hỏi ta, thứ dưới chân Kim Thiền hung dữ như vậy, hắn phải làm sao bây giờ?
Ta đáp.
“Chẳng phải ngươi biết nó ở chỗ nào à? Cầm nó ra đi.”
Phan lão Ngũ bị doạ giật mình, lẩm bẩm nói.
“Thế nhưng cái thứ đó...”
Ta bảo hắn cứ yên tâm, chỗ chúng ta có nhân tài chuyên xử lý mấy vật kia.
Ta vừa nói, vừa nhìn về phía Tô Tầm.
Phan lão Ngũ nghe thế thì cũng đồng ý.
“Chuyện này ta cũng chỉ tình cờ phát hiện mà thôi. Có một dịp con dâu ta nhân lúc ta không ở nhà đã định đập bỏ cái ao này. Sau đó ta ở phía sau ao hoa, ở trong móng của bức tường phát hiện một thứ gì đó màu trắng trông rất giống xương người, nhưng xương người lại không lớn như thế. Ta không dám nhìn nhìn, sợ rằng có quan hệ với Tiểu Thần Tài nên đã vội vàng đi tìm người xây lại.
Hắn vừa nói vừa chỉ về một phía chỗ ao hoa.
“Lúc đó ta còn cảm thấy kỳ lạ, sao trên xương lại còn khắc cái gì đó. Đến khi các ngươi hỏi thì ta mới nhớ, đó chẳng phải là ba lớp hoa sen hay sao. Chính là chỗ này, cứ đào lên là thấy!”
Bởi vì Kim Thiền luôn ngồi ở phía trên, cho nên Tô Tầm vẫn không tìm thấy ‘tàng’.
Lần này thì tốt rồi, chỉ cần tìm được xương dạ xoa thì ‘tàng’ sẽ vỡ, chúng ta cũng có thể tìm được Bạch Hổ Cục!
Kim Thiền thở dài, sau này nó có lẽ sẽ được tự do rồi.
Nhưng sau này nó dự định thế nào?
Ta vừa định hỏi Kim Thiền thì đột nhiên nghe thấy sau lưng có người nói.
“Ta cứ thắc mắc dạo này Lý đại sư cứ bận cái gì, thì ra là đều ở đâu!”
Ta thầm nghĩ, lại gặp nữa rồi. Sớm không tới, muộn không tới, sao bọn họ cứ đợi đến lúc này để tới chứ?
…
Một đám người Để Hồng Nhãn, Chúc Ngốc Tử, còn có Linh Thuỵ tiên sinh.
Tứ tướng hội.
Linh Thụy tiên sinh tiến về phía trước một bước, hắn rất vui vẻ khi gặp được ta:
“Ôi, Lý tiên sinh, ta đã tìm ngươi lâu lắm rồi nhưng kết quả vẫn không tìm được, ai ngờ ngài lại ở đây! Có phải ngài đã tìm thấy manh mối của Bạch Hổ Cục rồi không?”
Thì ra tứ tướng hội vẫn luôn dàn trải ở vùng lân cận để tìm kiếm Bạch Hổ cục nhưng vẫn không tìm được, không lâu sau đám người này lại đụng phải nhau nên cùng nhau đi, một đám vừa mệt vừa đói, thấy khách sạn này còn sáng đèn nên cùng nhau tiến vào.
Vậy thì phiền phức rồi – thật ra mục đích của tứ tướng hội cũng giống như Thiên Sư Phủ, chính là bảo vệ Bạch Hổ cục, trước khi người phá cục xuất hiện, họ sẽ bảo vệ Bạch Hổ cục để duy trì thái bình cho thiên hạ.
Nhưng trong tứ tướng hội người tốt người xấu lẫn lộn, lòng dạ khó lường chứ không đơn giản như Thiên Sư Phủ. Thiên Sư Phủ là vì muôn dân trăm họ, còn tứ tướng hội là vì ham muốn cá nhân - hoặc là tìm Tứ Tướng cục để nêu cao tên tuổi, hoặc là tâm mang ý xấu, ngấp nghé Bạch Hổ cục là vì danh tiếng và trấn vật, muốn chiếm được một chỗ tốt chứ không tính đến hậu quả về sau.
Thủy Bách Vũ làm nhiều yêu ma quỷ quái như vậy, cũng không biết đến thời khắc mấu chốt có thể đàn áp được bọn họ hay không.
Hiện giờ, một khi phá vỡ “Tàng”, Bạch Hổ cục kia lộ ra sẽ trực tiếp rơi vào tay bọn họ, dựa vào năng lực của mấy người bọn ta mà muốn đoạt thức ăn trước miệng cọp còn khó hơn lên trời.
Đám người Ách Ba Lan cũng nhìn ra, rất căng thẳng nhìn ta.
Phan Lão Ngũ cũng không hiểu sao lại nhìn bọn ta – làm sao hắn nghe hiểu được cái gì là Tàng cái gì là Tứ Tướng cục chứ, cũng may là hắn nghe không hiểu chứ nếu không miệng hắn mà thốt ra là coi như hỏng rồi.
Không thể để cho bọn họ biết chuyện của Tàng được.
Ta vừa suy nghĩ xong xuôi, bèn cười ha ha rồi nói:
“Ta cũng đang tìm manh mối đâu, nhưng mà xấu hổ quá, cũng chưa phát hiện ra manh mối gì.”
Vốn dĩ Chúc Ngốc Tử rất chướng mắt ta, ban đầu còn rất căng thẳng, sợ sau khi ta thật sự tìm được manh mối thì danh tiếng đều bị ta cướp hết, vừa nghe ta cũng giống như bọn họ thì lập tức vui sướng khi người khác gặp họa nói:
“Ta cũng biết - nhiều tiền bối đi trước như thế mà cũng không tìm được, nếu để thằng nhóc này tìm được đầu tiên thì những lão già ăn cơm âm dương như chúng ta đây còn làm gì nữa, về nhà uống cháo Bát Bảo thôi!”