Để Hồng Nhãn nghe thấy ta không thành công nên cũng yên tâm, nhưng bề ngoài vẫn ra vẻ tiếc nuối:
“Ôi chao, nếu tìm được dễ như thế thì còn gọi gì là Tứ Tướng cục nữa? Mọi người cùng nhặt củi đốt thì lửa mới cháy mạnh, vẫn phải hợp mưu hợp sức mới được!”
Linh Thụy tiên sinh càng khỏi phải nói, vội vàng dựa vào bên cạnh ta:
“Ta thì lại cảm thấy với năng lực của tiền bối, công lao lần này không thuộc về ai khác mà chính là tiền bối. Ôi, nếu tiền bối có thời gian thì có thể cân nhắc chuyện thu nhận đồ đệ không? Ta thật lòng đấy, miễn là ngài chịu nhận ta, bất cứ chuyện gì ta cũng có thể làm!”
Ta làm gì có đủ kinh nghiệm và tư cách đó, ta đang định nói chuyện thì lúc này Linh Thụy tiên sinh mới phát hiện ra Trình Tinh Hà:
“Ôi, đây không phải là đại đồ đệ của ngài sao? Hắn đang bị sao vậy, nhìn qua vết thương có vẻ không nhẹ nha!”
Hắn vừa nói vậy đã dẫn đến sự chú ý của tứ tướng hội.
Ta vội vàng chắn ở trước mặt Trình Tinh Hà:
“Cũng không có gì đâu, nãy hắn bị chó cắn, vết thương nhỏ thôi.”
Từ nãy đến giờ Chúc Ngốc Tử không nói gì nên chắc là sợ bị người ta coi như người câm nên châm chọc nói:
“Còn gọi là người xem phong thuỷ gì chứ, ngay cả một con chó cũng không ứng phó được, không sợ mất mặt à.”
Đấy là ta không nói chứ đổi lại là ngươi đối phó với Tề Bằng Cử kia xem, không chừng ngươi còn bị thương nghiêm trọng hơn hắn.
Ta nhẹ nhàng bình tĩnh nói:
“Hắn không ứng phó là tại vì bình thường hắn hay kết giao nhiều với người, khác với Chúc tiên sinh quanh năm chỉ tiếp xúc với chó, đương nhiên không thể so sánh được.”
Chúc Ngốc Tử vừa nghe vậy đã xù lông lên, nhưng hắn biết bản lĩnh của ta, ở đây lại có nhiều người nên sợ lộ ra cái dốt, đành siết chặt nắm tay hồi lâu, sau đó quát lên với Phan Lão Ngũ:
“Ngươi là chủ tiệm? Tại sao ngay cả lễ nghi tiếp đãi khách khứa cũng không có?”
Ta nháy mắt với Phan Lão Ngũ, tuy là Phan Lão Ngũ thành thật nhưng dầu gì hắn cũng mở quán ăn nhiều năm rồi, thấy nhiều người như vậy thế nào cũng biết nhìn thái độ đoán vai vế, vội vàng lảng qua chuyện này, đi khập khiễng dẫn tứ tướng hội tiến vào lên phòng.
Chúc Ngốc Tử xung phong đi trước, các tiên sinh phía sau bàn luận sôi nổi:
“Thấy không - Chúc Ngốc Tử không sợ đất không sợ trời, lại sợ Lý Bắc Đẩu này!”
“Đúng vậy, lần trước còn hay khoác lác, nói cả đời chỉ nể nang một mình Mã Liên Sinh, lần này thì hay rồi, cho nên mới nói làm người mà, phải biết lựa lời mà nói, cẩn thận tự vả vào mặt mình đấy.”
Ta thay ông cậu ba của ta cảm ơn hắn.
Nhưng... trước kia lão già oai phong như vậy sao? Trong đầu ta hiện ra hình ảnh hắn lẩm bẩm “Mỗi ngày một quả trứng, bác sĩ đứng sát bên”, làm sao cũng hạn chế đôi cánh trí tưởng tượng của ta.
Mắt thấy bọn họ tiến vào, ta lập tức nháy mắt với Tô Tầm - nhanh chóng nhấc cái xương Dạ Xoa kia ra.
Chỉ cần Tô Tầm không táy máy tay chân với “Tàng” thì đào ra cũng không sao.
Nhưng ai ngờ, đúng lúc này, chân Chúc Ngốc Tử giẫm lên cánh cửa thì bỗng nhiên dừng lại, cảnh giác quay đầu nói:
“Không đúng nha... trong nhà này có thứ gì đó.”
Mẹ kiếp, anh cũng biết à?
“Cóc vàng.”
Sợ cái gì thì gặp cái đó, Chúc Ngốc Tử chỉ dựa vào hơi thở đã phát hiện ra:
“Ở đây có Cóc vàng ba chân!”
Hắn vừa dứt lời, những tiên sinh bên cạnh đều ngây ngẩn cả người:
“Cái gì?”
Chúc Ngốc Tử xoay người nhanh như chiếc xe tăng, lập tức đẩy những người xung quanh ra:
“Đi sang một bên hết đi, tay người nào cướp được thì là của người đó!”
Ai mà có thù với tiền bạc chứ! Vừa nghe Chúc Ngốc Tử nói vậy, mấy tiên sinh đều không bình tĩnh, nếu thật sự có thể tìm được loại thần vật trong truyền thuyết này, vậy không riêng gì mình có thể về hưu sớm mà thế hệ con cháu cũng được thơm lây!
Vì thế, đám người này cũng không để ý đến khiêm tốn gì đó, hô lên rồi chạy tới vây quanh bồn hoa, ngay cả ánh mắt Linh Thụy tiên sinh cũng sáng lên:
“Tiền bối, ở đây thật sự có Cóc vàng sao!”
Lúc ấy, trái tim ta nhấc lên – ta rất tức giận với mất mát nhưng bây giờ thực sự không thể ngăn chặn những người này!
Nhưng không ngờ, đúng lúc này, một giọng nói thở hồng hộc vang lên:
“Các ngươi ai dám động đến Cóc vàng của ta!”
Giọng nói này... Tề Bằng Cử đã trở về!
Chúc Ngốc Tử hiển nhiên cũng biết Tề Bằng Cử, sắc mặt lập tức khó coi.
Mẹ kiếp, cơ hội tốt đây rồi!
Ta nhân cơ hội này lớn tiếng nói:
“Chúc tiên sinh, chẳng phải ngươi nói ai đoạt được vào tay thì là của người đó sao? Ta tin tưởng ngươi!”
Lần này, Tề Bằng Cử cứ nghĩ Chúc Ngốc Tử cùng một phe với ta nên mặt hắn tối sầm lại nhín Chúc Ngốc Tử và nói:
“Ngươi là ai thế, to gan quá nhỉ.”
Chúc Ngốc Tử thích thể diện, thấy Tề Bằng Cử tức giận như thế đương nhiên hắn cũng chịu không nổi, mặt hung dữ rồi nói:
“Vốn dĩ là thế mà, hiện giờ Cóc vàng này cũng không có chủ...”