Bậc Thầy Phong Thủy (Dịch)

Chương 1125 - Chương 1125: Ba Vết Sẹo

Chương 1125: Ba Vết Sẹo

Nhưng nói còn chưa dứt câu đã bị cắt đứt – mới vừa rồi Tề Bằng Cử còn tranh chấp với ta, hiện giờ Chúc Ngốc Tử đang đụng phải họng súng của hắn nên hắn ra tay trước, hôm nay tâm trạng của Chúc Ngốc Tử cũng không tốt lắm nên hai người trực tiếp đánh nhau.

Các tiên sinh còn lại đều ở một bên buôn dưa lê, còn có người tốt bụng đang bình luận tình hình thi đấu:

“Tề Bằng Cử, gia tộc thứ ba Thiên cấp, lần này Chúc Ngốc Tử xem như đá phải tấm sắt rồi!”

“Suỵt, ngươi cho rằng Chúc Ngốc Tử là người hiền lành sao? Ba vết sẹo đến từ đằng kia kìa!”

Ba vết sẹo?

Ta lại nhớ tới, trước đây ở tiệm xe cũ của An Gia Dũng, có nhìn thấy một ông cụ cầm một cái ô lớn cũng có ba vết sẹo.

Cũng không biết bọn họ có quen hay không.

Tuy nhiên, chuyện này cũng không liên quan gì đến ta.

Đúng lúc để cho bọn họ như chó tranh mồi đến khi miệng đầy lông đi.

Ta lập tức hất đầu rồi nháy mắt với Ách Ba Lan, Ách Ba Lan hiểu ý, ngồi xổm ở bên cạnh bồn hoa, lật ngược bồn hoa lại một phát, Tô Tầm lại một lần nữa bị sức lực của hắn trấn áp nhưng phản ứng cũng rất nhanh, ta chắn ở phía trước mặt, hai người bọn họ ba chân bốn cẳng lập tức moi xương Dạ Xoa ra.

Tô Tầm còn muốn phụ một tay nhưng Ách Ba Lan thoáng cái đã lấy được xương Dạ Xoa vác ở trên vai, mà Cóc vàng từ trong đất nhảy ra, cũng ngồi ở trên xương Dạ Xoa.

Ách Ba Lan mang theo vật lớn trên người, một tay vẫn có thể chống ở trên tường thấp, xoay người thoăn thoắt nhảy ra ngoài.

Tô Tầm nhìn hắn chạy ra ngoài rồi ngay lập tức quay đầu lại, cùng ta đỡ lấy Trình Tinh Hà, nhân lúc hỗn loạn thì chuồn ra ngoài.

Nhưng ta vừa suy nghĩ, đúng rồi, ta vẫn còn vài câu chưa nói rõ với Phan Lão Ngũ nên để cho bọn họ đi trước, ta sẽ đi theo sau ngay.

Bạch Hoắc Hương lo lắng, bảo ta nhanh lên một chút, ta bảo được rồi, lúc này phía trước đang rất náo nhiệt.

Ta đi qua đám người, ngay sau đó đã tìm được Phan Lão Ngũ.

Lúc này, Phan Lão Ngũ cầm một cái dao đang chuẩn bị cắt thịt, vừa thấy bên này náo nhiệt như thế cũng cầm đao buôn dưa lê, vừa thấy ta tới còn hoảng sợ.

Ta vội vàng xoay con dao của hắn sang hướng khác:

“Ta nói với ngươi chuyện này, ngươi nhất định phải nhớ kỹ.”

Phan Lão Ngũ há to miệng, vội gật đầu.

“Đại sư, ngươi cứ việc phân phó!”

Ta chỉ tay về phía tây bắc của sân.

“Nhà ngươi dạo gần đây tài khí bị hao tổn nặng nề, nhưng chỉ cần ngươi trống một cây tùng ở góc tây bắc thì có thể chặn lại thủng này lại. Còn nữa, nhanh chóng sửa vết nứt trên cây cột ở cửa trên đi, khi đó chân ngươi sẽ khỏi. Cuối cùng, đặt một con kim thiền giả ở vị trí lúc trước Tam Cước Kim Thiền từng ngồi, dù không có hiệu quả như con thật nhưng có còn hơn không.”

Phan Lão Ngũ không phải người xấu, chỗ ở lại có phong thuỷ tốt, cho nên hắn chỉ cần làm nhiều việc tốt, cộng thêm việc có phong thuỷ trợ giúp thì may mắn nhất định sẽ trở về.

Phan Lão Ngũ nghe xong thì hốc mắt đỏ au, liên tục gật đầu:

"Cám ơn đại sư, cám ơn ngươi còn nhớ đến ta..."

Nếu đã nhận tiền thì không thể làm việc qua loa có lệ được, dù thế nào thì cũng phải tận tâm tận lực là cho thoả đáng.

Chỉ là dạo gần đây Phan Lão Ngũ đúng là bị phạm tiểu nhân, nên ta đã nói với hắn dù thế nào cũng phải đuổi tên Cao Á Đào kia đi.

Phan Lão Ngũ vội vàng gật đầu, còn bảo mình không phải là tên ngốc, Cao Á Đào này đã nhiều lần làm chuyện thất đức, hắn nhất định sẽ không giữ người này lại.

Phan Lão Ngũ minh bạch được chuyện này vậy thì tốt. Chỉ là khi nhắc đến Cao Á Đào, ta chợt quay đầu lại nhìn, phát hiện hắn ta chẳng biết từ khi nào đã biến đi đâu mất.

Thôi vậy, ta cũng không có thời gian quản hắn. Ta vội chào tạm biệt với Phan Lão Ngũ rồi chuồn ra ngoài đuổi theo đám người Ách Ba Lan.

Nói tiếp cũng lạ --- Bạch Hổ Cục ở gần đây, nhưng sau Thủy Bách Vũ lại còn chưa tới?

Chẳng lẽ cho dù là thập nhị thiên cấp thì cũng là kẻ không thấy được thỏ tuyệt không thả ưng?

Chẳng qua hắn không đến thì càng tốt, nếu hắn ở đây thì chúng ta lại càng khó phá cục.

Trận đánh bên kia cũng càng ngày càng náo nhiệt, Chúc Ngốc Tử và Tề Bằng Cử có thể xem là ngang tài ngang sức, có kẻ gan lớn định đi khuyên nhưng cũng chẳng dám nhúng tay vào.

Tiếc ghê, ta cũng muốn đến để xem drama.

Vừa nghĩ, ta vừa chống tay lên thành tường rồi nhảy vọt ra ngoài.

Không mất bao lâu, ta đã đuổi kịp đám của Ách Ba Lan.

Tô Tầm thấy ta đuổi theo, liền hỏi ta bây giờ phải làm sao.

Ta nhìn về phía Tam Cước Kim Thiền.

“Đại tiên, sau này ngươi định tính thế nào?”

Tam Cước Kim Thiền nghiêng đầu nhìn ta, lại lưu luyến nhìn thoáng qua cái xương khổng lồ kia. Sau đó giống như là hạ quyết tâm, xoay thân nhảy bật khỏi khúc xương rồi chạy tới bờ sông.

Mấy năm na nó đều trấn thủ hài cốt của dạ xoa, xem như cũng đã viên mãn công đức rồi. Lúc này, nó cũng nên lấy lại sự tự do.

Tạm biệt bạn già xong thì nó cũng nên trở về trong nước.

Bình Luận (0)
Comment