Ta nhìn chằm chằm vùng nước lân cận Hưng Long Cung rồi thầm nhớ tới An Ninh và Mũ Da – cũng không biết bây giờ bọn họ sao rồi.
Chỉ mong là không có chuyện gì xảy ra.
Vùng nước lớn như vậy... Ta chỉ cần nghĩ đến đây thôi thì đã cảm thấy bức bối trong lòng.
Ách Ba Lan không nhịn được, nói.
“Ca, Tam Cước Kim Thiền trân quý như vậy, chúng ta cứ để nó đi như vậy sao? Nếu để Trịnh Nhị Ngốc biết...”
Nếu hắn biết thì chắc chắn sẽ liều mạng với ta.
Ta cốc đầu Ách Ba Lan một câu.
“Ngươi không nói, hắn làm sao biết là ta thả.”
Ách Ba Lan bừng tỉnh đại ngộ:
“Đúng rồi, nếu hắn có hỏi thì cứ bảo là nó chạy mất rồi... Chỉ có điều sao con cóc đó nói đi là đi vậy, không chào tạm biệt chúng ta một tiếng.”
Nói cũng lạ, Tam Cước Kim Thiền chỉ có thể nói chuyện ở những nơi không có người, nếu như trước mặt có người thì nó lại không nói một lời.
Có lẽ mỗi loài đều có điều cấm kỵ riêng của loài đó.
Lúc này, Tô Tầm huých nhẹ ta một cái.
“Chúng ta bây giờ tai xách nách mang một đống đồ, có phải nên tìm chỗ nào nghỉ ngơi một lát rồi nói tiếp?”
Đúng rồi, Trình Tinh Hà còn chưa tỉnh, cần phải nhanh chóng tìm được một chỗ để nghỉ ngơi --- Ách Ba Lan dù có là cần cẩu đi nữa thì cõng xương của dạ xoa chạy nửa ngày, trên trán cũng toát ra một lớp một hôi.
Tô Tầm hiển nhiên nhìn ra Ách Ba Lan đang mệt, khi nói còn mang theo chút vội vàng. Nhưng khi thấy ta nhìn hắn thì lại quay mặt sang chỗ khác.
Tên Tô Tầm này dù ngoài mặt thì lạnh tanh, nhưng trong lòng cũng tốt đấy chứ.
Lúc này trời còn đen hơn trước, những nơi có ánh đèn cũng không nhiều. Ta tìm xung quanh thì chợt nhìn thấy một cái bảng đèn, trên đó có ghi bốn chữ ‘Khách sạn An Thi’ màu đỏ.
Ách Ba Lan cũng thấy, bèn nói.
“Ca, đó là nhà xác à? Nhìn cũng khí phách quá đó chứ.”
Nhà xác cái đầu ngươi. Nhìn kỹ một chút thì có thể thấy chữ kia rõ ràng là ‘Khách sạn An Cư’, nhưng có lẽ làm ăn không tốt lắm, nếu đèn chỗ chữ ‘Cư’ bị hỏng, không phát sáng, cũng khôgn có người sửa.
Ách Ba Lan thấy có khách sạn, tâm trạng cũng hứng khởi hắn. Hắn bảo là mình mệt sắp chết rồi, mau đến đó mướn phòng nghỉ ngơi thôi.
Ta cũng đồng ý.
Cũng may là khách sạn này mở cửa 24/24, ở quầy lễ tân cũng có người đang trực.
Lúc đó ngoài đường đang có mấy lao công trực ca đêm đang dọn rác, thấy chúng ta bước vào khách sạn đó thì đều lộ ra vẻ mặt kỳ lạ --- giống như là đang nhìn thấy quỷ.
Ánh mắt kia khiến bọn ta cảm thấy hơi nao nao, ta định hỏi có phải bọn họ biết chuyện gì hay không thì một lao công già trong số đó đã nhịn không được đi lên, nói.
“Tiểu tử, tuyệt đối đừng có...”
Nhưng ông lão còn chưa nói dứt lời thì đã bị một bà lão kéo về.
“Ngươi quên lần trước bị ăn bạt tai rồi à? Nhớ ăn không nhớ đánh đúng không?”
Ông lão vừa nghe thì lộ ra vẻ mặt rất phức tạp, miệng hơi hé, định nói tiếp thì đã bị bà lão kia kéo đi.
“Sao cứ thích quản mấy chuyện phong long thế? Càng sống càng lùi hả?”
Bà lão kia vừa mắng vừa nhìn chúng ta rồi xua tay.
“Người trẻ tuổi, đừng nghe lão già này nói bậy nói bạ, hắn già lú lẫn rồi, các ngươi muốn làm gì thì làm đi.”
Lại nhìn mấy người lao công còn lại, người nào người nấy cũng lộ ra vẻ mặt như thấy ma, thấy chúng ta nhìn lại thì rụt cổ sợ hãi, giống như sợ chúng ta sang đó hỏi chuyện hay sao ấy, dọn rác xong thì cũng vội vàng chạy mất.
Chuyện gì thế này?
Nhìn dáng vẻ của bọn họ thì có lẽ khách sạn này dường như có vấn đề, nhưng xung quanh đây đã không còn khách sạn nào còn mở cửa cả. Ách Ba Lan sợ rằng cũng sắp chịu không nói, ta suy nghĩ một chút rồi cũng cho ra quyết định.
Ầy, đều là đám người ăn cơm âm dương, sợ cái rắm, vào thì vào thôi.
Trong khách sạn, ông chủ đang ngồi ở quầy lễ tân đang cầm thứ gì đó lên quan sát, vành mắt đỏ ửng. Vừa nghe tiếng chuông gió ở cửa vang lên, ông chủ ngẩng đầu nhìn rồi vội vàng dụi dụi mắt. Nhưng đến khi nhìn thấy thứ trên người của Ách Ba Lan thì chợt sửng sốt.
Ta vội vàng giải thích đó chỉ là một món đồ thủ công chứ không phải hàng cấm.
Xương dạ xoa lớn như vậy, nói là xương người cũng không ai tin.
Ông chủ mặc dù có chút nghi ngờ, nhưng cũng không suy nghĩ nhiều. Hắn nở một nụ cười kinh doanh rồi nhiệt tình hỏi chúng ta muốn thuê mấy phòng?
Sau khi hỏi giá thì phát hiện cũng không đắt lắm, dù cho Trình Tinh Hà có tỉnh thì cũng không tìm được chỗ nào không ổn. Ta đúng là một người biết lo nghĩ mà.
Ông chủ đưa thẻ phòng cho chúng ta, lúc sắp đi, khoé mắt ta thoáng nhìn thấy ông chủ đằng sau đang lẩm bẩm gì đó, giống như là đang đếm số.
Hơn nữa vẻ mặt cũng rất kỳ lạ.