Bậc Thầy Phong Thủy (Dịch)

Chương 1128 - Chương 1128: Có Hắn!

Chương 1128: Có Hắn!

Đám người Ách Ba Lan liếc nhìn ta.

Mà lúc này, một người phụ nữ trung niên đột nhiên nằm trên mặt đất, lớn tiếng khóc:

“Con trai của ta, con còn sống hay chết rồi, hãy báo cho mẹ biết đi! Con nói sẽ về nhà ăn cơm mà, một nồi canh gà kia bây giờ vẫn giữ lại cho con đấy...”

Câu này khiến người ta rất đau lòng.

Theo lý thì bọn ta nên nhanh chóng tìm Bạch Hổ cục, nhưng xem ra, chuyện này liên lụy rất nhiều người chết, đủ hung - hơn nữa, nếu như mặc kệ thì còn càng nhiều người nữa phải chết.

Nếu thật sự như vậy, bọn ta mà mặc kệ thì cùng tội với kẻ giết người rồi.

Ta suy nghĩ xong rồi lập tức đi xuống lầu - bảo đảm nói không chừng làm xong chuyện này, ta có thể lên Địa cấp tam phẩm.

Ta hỏi sơ qua một lượt mới hỏi ra - thì ra trong khách sạn này có rất nhiều nam thanh niên mất tích.

Công an xung quanh đây chỉ quay được cảnh bọn họ vào quán trọ chứ không quay được lúc bọn họ ra khỏi quán trọ này.

Những người này đương nhiên không cam lòng, ngày nào cũng tới tìm ông chủ quán trọ náo loạn, bên phía ông chủ quán trọ thì hỏi gì cũng không biết, con trai mất tích ở đây thì những người làm mẹ này sao lại không ra tay cho được, chỉ có thể túm lấy ông chủ quán trọ không buông.

Ta đang thắc mắc tại sao nhìn dáng vẻ của ông chủ quán trọ này rất chán nản, nhưng ta cũng nhìn ra được, ông chủ này chắc chắn đang che giấu điều gì đó không nói.

Vì thế, ta lại hỏi thăm thêm, trước khi các con của họ tới quán trọ hoặc sau khi ở lại quán trọ này thì đã từng liên lạc với người nhà chưa?

Mấy người phụ nữ trung niên kia nghe ta hỏi rõ ràng như vậy, cũng nhìn nhau một hồi, có chút nghi ngờ, đúng lúc này, có một người từ bên ngoài tiến vào, nhìn chằm chằm ta, đột nhiên giống như nhận ra ta, lớn tiếng nói:

“Ai, Lý đại sư, lại gặp phải ngài rồi, chúng ta có duyên phận quá nhỉ!”

Ta vừa nhìn lại, đúng rồi, thật sự cũng không biết lúc nào ta lại tu được cái duyên phận này – đây chẳng phải là tên râu quai nón kia sao?

Lúc bắt An Ninh thì hắn ở hiện trường làm ầm ĩ chuyện nhà cửa rớt giá, trong đám tang của Tôn Đại Tề thì hắn là người khiêng quan tài, không ngờ lại gặp được hắn ở đây, là giúp hàng xóm đến gây chuyện - đúng là nơi nào có phiền phức thì nơi đó có hắn nha!

Nhưng ta cũng không có tư cách gì nói hắn – chắc là hắn cũng nghĩ như vậy.

Nói xong, tên râu quai nón kia kích động, một tay nắm lấy tay ta:

“Ôi, đại sư, ngài đang ở đây, vậy có phải ở đây cũng có sự kiện linh dị không? Ôi chao, các mẹ à, các người gặp được phúc rồi, Lý đại sư này biết chuyện trước ba ngàn năm và cả sau ba ngàn năm, không có chuyện gì hắn không biết cả!”

Ngươi khoác lác thay ta đấy à, ta còn biết tiên tri và biết chuyện cũ cơ à!

Những người phụ nữ trung niên kia nghe vậy, nhao nhao chen nhau lên, trải bàn tay ra, người thì ngước mặt lên, bảo ta bói toán cho các nàng xem con trai thế nào rồi.

Ta cũng không ngu, hiện giờ không có bằng chứng lại đi nói con trai của các nàng không còn ở nhân thế, các nàng không chỉ không tin, nói không chừng còn đánh ta bầm dập, vì thế ta suy nghĩ một lát rồi nói:

“Gần đây các ngươi có nằm mơ thấy con trai đúng không?”

Mấy bác gái nhìn nhau một hồi, lúc này mới nói:

“Sao ngươi biết?”

Mọi người vừa nói như thế xong, các nàng còn nhìn nhau rồi cũng kinh ngạc hỏi:

“Các người cũng mơ thấy à?”

Một bác gái vội vàng nói:

“Ta mơ thấy con trai ta ở một nơi rất tối, ta không thể thấy rõ bóng người nhưng nghe thấy thằng bé kêu than với ta, nó nói đau lắm!”

Trái tim ta thắt lại – thế mà lại giống y như ta nằm mơ.

Quả nhiên, các bác gái còn lại cũng gật đầu theo:

“Đúng vậy, ta cũng mơ như vậy, chỉ nghe thấy tiếng nói chứ không nhìn thấy người!”

Vậy thì càng xác định - con trai của bọn họ không chỉ chết mà e là chết không tử tế - người sống trừ phi hồn lìa khỏi xác nếu không cũng không thể đi vào giấc mơ của người khác được!

Ta nói khéo ra điều này, mấy bác gái ngồi phịch xuống mặt đất, còn có mấy người cất tiếng khóc lớn.

Mà bác gái đầu sư tử vẫn luôn im lặng nghe ta nói, lúc này lại tức giận gào lên, hùng hổ đi tới quầy thu ngân chất vấn ông chủ:

“Ngươi nói đi, có phải ngươi hại con trai ta đúng không!”

Bảo vệ vội vàng kéo bác gái đầu sư tử lại, bác gái kia lại hét lớn:

“Tiểu Hổ à, rốt cuộc con đang ở đâu, mẹ rất sốt ruột - mẹ nhớ con quá!”

Một câu vang động núi sông đó tuy là chấn động giống như sư tử gầm khiến người ta đau màng nhĩ nhưng cũng làm người khác đau lòng.

Sau đó, một bác gái khác cũng giống như thế, quỳ gối trước mặt ta:

“Đại sư, hình như ngài có cách đúng không, ta xin ngài giúp ta tìm con trai, ý của ta cũng vậy, sống phải thấy người, chết phải thấy...”

Bình Luận (0)
Comment