Đáng thương cho trái tim của cha mẹ thiên hạ, vì con mình, người làm cha mẹ cái gì cũng nguyện ý làm. Nhưng mẹ ta thì sao?
Thôi quên đi, mẹ ta cho dù có đau lòng thì cũng là đau lòng đứa con mà bà ta sinh với chồng sau kìa.
Nam thanh niên...Ta kéo suy nghĩ của mình lại, quay đầu lại hỏi chủ khách sạn:
“Ngươi nói thật cho ta biết, ngoại trừ nam thanh niên thì trong khách sạn này còn có người nào biến mất không?”
Ông chủ khách sạn vội vàng lắc đầu
“Trời đất chứng giám, ngươi nhìn ta và mấy nhân viên ở đây xem, chúng ta cũng đã làm ở khách sạn này một thời gian dài rồi, chẳng phải đều êm đẹp đó sao!”
Một bác gái dọn dẹp cũng vội vàng nói:
"Đúng vậy, không riêng gì chúng ta..."
Trong lúc nói chuyện trên lầu lại có một vị khách đi xuống, khi thấy bên dưới có nhiều người như vậy thì có chút buồn bực...vị khách này tuổi không nhỏ, mái tóc đều biến thành kiểu Địa Trung Hải.
Bác gái vệ sinh nhìn người này, vội vàng lớn tiếng nói:
“Các ngươi nhìn đi, đây chính là nhân chứng --- vị khách quý này cũng ở chỗ chúng ta, người ta cũng có bị gì đâu?”
Địa Trung Hải còn chưa biết chuyện gì xảy ra thì đám bác gái đã chạy lại vây quanh”
“Từ khi người vào sống ở đây thì từng nhìn thấy một người phụ nữ trên cổ có vết sẹo không?”
Địa Trung Hải cả đời này chưa từng bị nhiều phụ nữ vây quanh như vậy, có chút vừa mừng vừa sợ.
“Chưa từng thấy..”
“Haiz...”
Các bác gái nhụt chí tản ra.
Quả nhiên thứ kia chỉ quan tâm những người đàn ông độc thân trẻ tuổi, những người dẫn theo bạn gái hoặc người nhà đến để mướn phòng thì chẳng xảy ra chuyện gì.
Cho nên sau khi cảnh sát đến điều tra thì cũng nhận định việc mất tích của những nam thanh niên này tuy rằng kỳ lạ nhưng cũng không có quan hệ gì với chủ khách sạn, cho nên bọn họ mới có thể kinh doanh bình thường.
Người cô đơn...
Địa Trung Hải dường như có chút không cam lòng, vừa thấy sự chú ý của mọi người không còn đặt trên người mình nữa thì tâm tình có chút chênh lệch, hắn nghiêng đầu suy nghĩ một chút, như là nghĩ ra gì đó, bỗng nhiên nói.
“Đúng rồi, khách sạn này tuy tốt thật đó, nhưng ta vẫn muốn khiếu nại một việc.”
Bác gái vệ sinh lập tức dựng thẳng tai lên:
“Khiếu nại chuyện gì?”
Địa Trung Hải vội vàng nói:
“Các ngươi nói đi, hơn nửa đêm mà còn giặt đồ cái gì? Tiếng nước ào ào, có còn để cho người ta ngủ hay không? Ta bị suy nhược thần kinh đó!”
Ai ngờ bác gái dọn vệ sinh nghe xong thì nhíu mày.
“Sau sáu giờ tối thì chúng ta đâu có giặt quần áo, ngươi có nghe lầm không?”
Địa Trung Hải trừng mắt:
“Sao có thể lầm được! Ta nghe rõ ràng mà. Hơn nữa ta còn nghe ra thứ mà mấy người giặt có lẽ là drap giường, lúc phơi thì nó kêu lên phần phật nữa!”
Drap giường?
Mấy bác gái dọn vệ sinh hai mặt nhìn nhau, hiển nhiên cũng không biết chuyện gì xảy ra. Mấy nhân viên nữ thì càng đừng nói đến, ai nấy đều lộ vẻ mặt vô tội.
Nhưng vừa nghe đến đây, Bạch Hoắc Hương lại chợt nhíu mày.
“Không phải là các ngươi giặt drap giường sao? Nhưng ta cũng nghe thấy tiếng động đó!”
Không riêng gì Bạch Hoắc Hương, ngay cả Tô Tầm cũng gật đầu:
“Đúng là tiếng giặt drap giường.”
Ách Ba Lan thì giống ta, một khi đã ngủ thì dù trời có sập cũng không biết.
Nhưng nếu thật là tiếng giặt drap giường...Vyạ thì suy đoán của ta có lẽ không sai.
Vì vậy, ta vội vàng hỏi chủ khách sạn.
“Hôm qua ngoại trừ mấy người chúng ta thì vẫn còn có du khách nam tới mướn phòng đúng không?”
Ông chủ khách sạn nghiêng đầu suy nghĩ một chút, lúc này mới nói:
“Đúng là có một người...”
“Vậy người đâu?”
Chủ khách sạn nhìn vào máy tính:
“Còn chưa trả phòng, có lẽ là chưa ngủ dậy?”
Ta lập tức nói.
“Mau dẫn ta đến phòng của hắn xem.”
Ông chủ khách sạn lộ vẻ khó xử:
“Chuyện này hình như không tốt lắm đâu...”
Mạng người quan trọng, sao còn ở đó mà tốt hay không tốt chứ?
Các bác gái nghe xong thì càng phẫn nộ.
“Hừ, ngươi biết rõ cái khách sạn này thanh niên nào đi vào cũng mất tích, vậy mà lại dám để cho người vô tội khác vào ở ư?”
“Ngươi đúng là một tên gian thương mất hết nhân tính!”
“Còn không mau dẫn người đi tìm, lỡ đâu có chuyện gì xảy ra thì sao!”
Chủ khách sạn hết cách, chỉ đành lấy thẻ phòng ra rồi lằng nhằng lên lầu.
Mọi người đến trước cửa phòng của người khách nam, gõ cửa mãi mà không thấy ai trả lời. Chủ khách sạn còn muốn gõ tiếp lại bị ta kéo ra, sau đó ta giơ chân đạp văng cửa phòng.
Chủ khách sạn nhìn thẳng mắt.
“Cửa của ta...”
Chúng ta tiến vào bên trong, lại chỉ thấy căn phòng kia trống rỗng, tuy xung quanh có mấy kiện hành lý nằm rải rác nhưng lại chẳng có một cọng lông người nào.
Chủ khách sạn lúc ấy chỉ biết hít một hơi lạnh:
"Lại nữa ư..."
Đúng lúc này, một cô gái trẻ đi tới, thấy nhiều người như vậy thì lập tức cảnh giác.
“Các ngươi làm gì đó? Đấy chẳng phải là phòng của chồng ta sao?”
Khổ chủ lần này đến cũng sớm thật.