Chương 117: Đúng Là Tri Kỷ
Ta nhìn tấm thẻ kia, lập tức ngẩn cả người ra...Lần trước khi ta phá quỷ áp quan tài, ông chủ tiệm bán đồ cổ có nói có người đến tìm ta, để lại một tấm thể chỉ có những con số này!
Hắn đã đi tìm ta...
Trước khi đi, Mã Nguyên Thu vỗ bả vai Trình Tinh Hà:
"Chúc ngươi trường thọ."
Nói rồi, dáng người cao lớn kia liền xuyên qua đám người, đi ra ngoài."
Ta nhớ câu nói "tự biết tuổi thọ bản thân" kia của Trình Tinh Hà, lập tức nắm lấy vai hắn:
"Tứ đại gia tộc là cái gì? Nhà họ Trình ở Liễu Kiều là sao? Nhà ngươi không phải chỉ có mỗi mình ngươi thôi sao?"
Ta vốn biết Trình Tinh Hà không phải người bình thường gì cho cam, nhưng không ngờ tên quỷ nghèo như hắn lại còn ở trong tứ đại gia tộc gì đó?
Tứ Tướng cục gì gì đó, hôm nay ta mới nghe nói lần đầu!
Trình Tinh Hà cứ như thất thần:
"Không tìm được Tứ Tướng cục, chẳng mấy nữa thì ta sẽ mất..."
Ta còn muốn hỏi nhưng điện thoại đột nhiên vang lên, thầy Cao gọi đến:
"Bắc Đẩu, chuyện phía bên đó ngươi đã giúp xong chưa?"
Ta nhận ra giọng điệu thầy Cao có gì đó quái lạ, hỏi ngay hắn có chuyện gì vậy?
Thầy Cao lúc này mới nói:
"Cửa hàng Thương Điếm Nhai của chúng ta...như có quỷ vậy."
Cái gì? Ta lập tức sững ra. Thương Điếm Nhai có quỷ?
"Thật đấy, mọi người đều đang đợi ngươi về xem thử xem thế nào."
Thầy Cao gặng dò hỏi:
"Bắc Đẩu à, ngươi đừng nhạy cảm quá, ta chỉ hỏi thử một câu thôi. Gần đây ngươi có phải đã đắc tội với người nào đó rồi không?"
Lời vừa dứt, lòng ta lập tức lạnh...Đừng nói thêm gì, gần đây đúng là ta đã đắc tội với không ít người.
Mà vừa rồi Mã Nguyên Thu kia cũng đã nói...ta sắp gặp phải tai họa!
Thế là ta nói một tiếng với nói với Hòa Thượng, bảo chúng ta phải về gấp.
Hòa Thượng đồng ý, mở cửa xe.
Trên xe, biểu cảm của Trình Tinh Hà cứ không đúng, ta hỏi ngay, hắn rốt cuộc còn đang giấu ta chuyện gì?
Trình Tinh Hà ngẫm nghĩ một lúc, lần đầu không giơ tay đòi tiền, mà nghiêm túc nói với ta:
"Lý Bắc Đẩu, chuyện của Tứ Tướng cục, không phải ta cố tình giấu ngươi, mà tổ tông ta có quy củ này. Tứ đại gia tộc của chúng ta phải bảo vệ bí mật của Tứ Tướng cục. Thêm nữa, chuyện này ngươi biết quá nhiều sẽ gặp địa họa, ta không muốn liên lụy đến ngươi.”
Trong đôi mắt trong suốt kia đầy sự thẳng thắn.
Đã đi đến nước này rồi còn nói liên lụy hay không gì nữa?
Nhưng mà, nếu là quy củ của tổ tông người ta thì ta cũng không tiện ép buộc, chỉ đành hỏi:
"Vậy tên què họ Giang kia thì sao? Tên què đó cũng là người của tứ đại gia tộc gì đó của các ngươi à?"
Trình Tinh Hà lắc đầu:
"Thật ra ta cũng không hiểu rõ người này, ta chỉ biết là, hắn tìm la bàn Tứ Tướng cục."
Mọe nó, xem ra nếu muốn biết sự thật thì vẫn phải trông cậy vào tên què đó...Tên què đó cũng quá ác, để nhớ tổn thương phải chịu mà cứ thế để bản thân chịu què.
Làm được những thứ người bình thường không làm được, trừ biến thái ra, chỉ có kẻ thắng.
Ta lại nhớ đến Mã Nguyên Thu kia. Xem ra hắn cũng có liên quan đến Tứ Tướng cục này. Ta liền hỏi Hòa Thượng có biết chuyện gì liên quan đến Mã Nguyên Thu hay không?
Hòa Thượng lắc đầu, nói Mã Nguyên Thu rất thân với cha hắn, nhưng thường không hay ra mặt, rất thần bí, nếu ta muốn biết thì hắn có thể giúp ta điều tra thêm.
Hòa Thượng đúng là tri kỷ.
Lúc này đã đến Thương Điếm Nhai, chỉ thấy trước cửa Thương Điếm Nhai giăng thành thế lưới bắt chim...những người trước kia xếp hàng dài tìm ta xem quẻ cũng chẳng thấy đâu, thậm chí lượng khách thưa thớt của bình thường cũng chẳng còn, thanh tịnh như một con đường quỷ vậy.
Ông chủ tiệm bán đồ cổ là người đầu tiên trong thấy ta, lập tức nhảy từ cửa hàng ra, nức nở nói với ta:
"Bắc Đẩu à, ngươi về rồi, ta sợ phát khiếp..."
Chỉ thấy trên cổ ông chủ tiệm bán đồ cổ có một xâu tỏi, hay treo cầm hai xâu tiền Ngũ đế, trên người còn choàng một tấm da hổ, kỳ quái khác hẳn ngày thường.
Trình Tinh Hà mới nãy còn thất thần, giờ cũng to gan, vừa trông thấy cách ăn mặc của ông chủ tiệm bán đồ cổ đã ôm bụng người, hỏi hắn có phải muốn lên diễn tiết mục năm con hổ trong đêm gala cuối năm hay không.
Mà các chủ tiệm khác cũng đi ra, tất cả đều ăn mặc như thế...đều giống ông chủ tiệm bán đồ cổ, khóc lóc kể lể với ta, bảo sợ quá, không thể làm ăn buôn bán gì được. Những vị khách cũng bị dọa sợ mà chạy cả rồi.
Hòa Thượng thở dài liên hồi:
"Các anh, lần nầy các ngươi xong rồi...ngươi xem, một thầy phong thủy như ngươi, một mình ở đây câu quỷ, ảnh hưởng cũng quá tệ, ai mà tin ngươi nổi nữa."
Giữa ban ngày ban mặt dám lên phố xá sầm uất để gây sự, rốt cuộc là ai to gan như thế?
Ta cũng muốn xem xem, ai dám ra tay trên đầu Thái Tuế.
Lúc này, mây đen che tuyết miêu kia vạch ra, ta ngẩng đầu nhìn mái hiên.
Thuận theo ánh mắt của mèo, ta trông thấy dưới mái hiên, có một thứ gì đó đo đỏ...như là một dấu chân trần dính máu!
Phía trên còn có...không phải là hắc khí thông thường, mà là một loại tà khí thuần đỏ.
Một dự cảm không lành xộc lên, chẳng lẽ là...
Ta liền hỏi họ một cách tỉ mỉ, con quỷ này rốt cuộc náo thế nào.