Bậc Thầy Phong Thủy (Dịch)

Chương 118 - Chương 118 - Bé Gái Mặc Áo Bông Đỏ

Chương 118 - Bé Gái Mặc Áo Bông Đỏ
Chương 118 - Bé Gái Mặc Áo Bông Đỏ

Chương 118: Bé Gái Mặc Áo Bông Đỏ

Thì ra ngày từ đầu, chuyện quái quỷ xảy ra từ tiệm bán đồ cổ.

Hôm nay cũng như bao ngày, người tìm ta để xem quẻ cũng chật ních Thương Điếm Nhai, khách hàng thường đều không thể chen vào được. Ông chủ tiệm bán đồ cổ cảm thấy rất thiệt thòi, nên gào to nói các người có thể xếp hàng được không, đừng chiếm lối đi nhỏ của ta, nếu không phải mua đồ bên tiệm ta.

Những người kia không ở ngân hàng Bát Hỉ cũng ở gia viên Cẩm Tú, toàn là những người có cung tiền tài sáng, bình thường thấy đủ thứ đồ tốt, mà vừa nhìn đã biết hàng trong tiệm kia cũng chẳng khá hơn ba thứ đồ chùa lề đường vỉa hẻ là bao, cũng không ai buồn nhìn hắn, làm ông chủ tiệm bán đồ cổ tức điên.

Ngay lúc này, hắn chỉ nghe thấy một tiếng nói vang lên sau lưng:

"Mấy kẻ này không nghe lời."

Tiếng nói kia cực kỳ non nớt, như là một cô bé rất nhỏ. Trong lòng ông chủ tiệm bán đồ cổ thầm nghĩ đứa bé này lại hiểu chuyện quá, nên quay đầu lại, thì trông thây một chiếc bình sứ Thanh Hoa trong nhà mình bay ra, nện vào người đứng ở cổng.

Ông chủ tiệm bán đồ cổ giật nảy mình. Bình sứ kia xông vào đám người, cứ thế và đập, làm dòng người xếp hàng sợ hãi.

Những người kia bình thường đều quen thói vênh mặt hất hàm sai khiến người khác, lập tức chửi mắng ông chủ tiệm bán đồ cổ.

Ông chủ tiệm bán đồ cổ đau lòng vì cái bình sứ to kia quá trời...mới tuần trước trộm được từ Tác phường, ban đầu dự định bán lấy món Thanh Hoa đầu tiên...quay đều xem thử xem đứa trẻ nhà nào dám quăng đồ của mình như vậy.

Còn chưa kịp lấy lại tinh thần, hắn đã bị người khách vừa bị bình đập kéo ra ngoài. Ngay lúc này, trong tiệm đồ cổ lại bay một cái bình Mỹ Nhân Kiên ra, lần này mọi người đều cảm thấy rất lạ...Tiệm bán đồ cổ chỉ có một mình ông chủ tiệm bán đồ cổ thôi, hắn ở bên ngoài rồi, thì ai ném ra?

Những người này rướn cổ muốn nhìn xem thế nào, kết quả là đồ vật trong tiệm bay ra hàng loạt, nện ra đường như mưa, nhưng chẳng thấy ai ra tay cả...chỉ thấy những thứ đồ kia biết bay!

Người đến xem quả vốn toàn người mê tín, chẳng biết ai đã cao giọng hét lên:

"Có quỷ đó!"

Một tiếng này như sấm rền trước mưa, trong nháy mắt đã dọa hết đám khách dồn sang một bên. Ông chủ tiệm bán đồ cổ chẳng hiểu đầu cua tai nheo ra sao, chỉ biết xót đồ của mình, nên quay lại kiểm tra xem có ai đang nghịch ác hay không.

Kết quả là vừa đảo mắt đã trông thấy trên kính chiêu tài, phản chiếu sau lưng bản thân có một cô bé đang mặc áo bông đỏ, miệng cười gian ác.

Dưới cái trời đại hạ nóng như cái lò này, làm gì có ai mặc áo bông?

Hắn nhanh chóng quay đầu lại, thế mà sau lưng lại không có hai, như thể con bé mặc áo bông đỏ đó chỉ tồn tại trong gương vậy.

Lần này ông chủ tiệm bán đồ cổ suýt tè ra quần, gào ầm lên một tiếng rồi tháo chạy đi. Bấy giờ, ông chủ tiệm kim hoàn đang nghểnh đầu hóng hớt bỗng nghe sau lưng vang lên một tiếng nổ thật lớn, quay đầu lại nhìn, quầy thủy tinh nổ ầm ầm, dây chuyền vàng, vòng tay bạc bay tứ tung, vung khắp nơi nơi, treo cả trên nhánh cây, trên xà nhà.

Ông chủ tiệm kim hoàn lập tức sợ hãi...đồng thời hắn cũng nghe thấy trong nhà có tiếng nói:

"Trong nhà này chán điên lên được, đồ gì toàn sáng lóa mắt."

Cũng qua một dư ảnh, hắn trông thấy một bóng người mặc đồ đỏ chạy thật nhanh ra ngoài.

Những cửa hàng khác cũng không kém là bao, hàng hóa trong nhà đều bay hết ra ngoài, khiến cho những chủ cửa hàn khóc lóc lầm than, những người khách thì chưa từng gặp chuyện quỷ quái thế này, chỉ mấy phút đã mất tăm chẳng còn một ai.

Những ông chủ bị dọa không hề nhẹ, cũng muốn chạy, nhưng chạy được hòa thượng không chạy được miếu...trong cửa hàng toàn là tính mạng của người thân. Tất cả họp lại một chỗ thương lượng, thấy mặt tiền chỗ ta không ai động đến. Ông chủ tiệm bán đồ cổ nhanh chóng quyết định, bảo đợi Bắc Đẩu trở về, để hắn diệt gọn.

Lúc này thầy Cao cũng tới, khẽ giọng nói:

"Vừa rồi ta dùng Thông Linh Kính xem thử...trông thấy một cô bé mặc áo bông đỏ, cứ ngồi xổm trước cổng nhà ngươi, như đang đợi ngươi nhưng ngươi lại không đến. Cô bé kia chán nên mới qua chỗ khác phá, lúc này mới vừa yên tĩnh lại."

Trách sao thầy Cao hỏi có phải ta đắc tội với người khác không.

Cũng vất vả cho hắn rồi, Thông Linh Kính kia là một món đồ kinh doanh của thầy Cao, đúng là khiến cho người ta thấy quỷ, nhưng phải cực kỳ tốn tinh khí, một tháng cùng lắm chỉ được dùng một lần thôi, lại còn phải nhanh mắt nhìn, nếu không quá bất đắc dĩ thì chúng ta sẽ không dùng.

Ta ngẫm nghĩ...cô bé mặc áo bông hồng?

Thế cái này có lẽ là quỷ con phá nhà.

Cái gọi là quỷ con phá nhà, cũng là một loại mánh khóe mà âm diện tiên sinh thường dùng.

Lão đầu nhi từng nói, trước kia, âm diện tiên sinh muốn kiếm tiền không tìm việc như những tiên sinh khác, mà xem xem nhà ai có khí phái, đi đến nói nhà ngươi có tai, cho ta một số tiền lớn để ta bình tai cho.

Bình Luận (0)
Comment