Bậc Thầy Phong Thủy (Dịch)

Chương 119 - Chương 119 - Tới Rồi Thì Đừng Hòng Đi

Chương 119 - Tới Rồi Thì Đừng Hòng Đi
Chương 119 - Tới Rồi Thì Đừng Hòng Đi

Chương 119: Tới Rồi Thì Đừng Hòng Đi

Người nhà giàu chỉ biết tiêu tiền diệt tai, cứ đưa tiền trước, âm diện tiên sinh kia lại trực tiếp đi.

Nhưng có người không biết, nói nhà ta làm gì có vấn đề gì, đuổi âm diện tiên sinh đi. Âm diện tiên sinh đó sẽ để lại phương thức liên lạc, nói không sao, có chuyện gì thì ngươi cứ đến tìm ta, sau đó lại dùng quỷ con phá nhà...dùng tiểu quỷ mà mình nuôi để thả vào nhà người ta gây họa, ném đồ, hù dọa người. Người chưa trải đời thấy cảnh này thì bị dọa sợ đái ra quần, sau đó nhớ lại vị tiên sinh từng đoán nọ, mau chóng mời về cung phụng như thần tiên, cho ăn ngon, uống ngon, mặc đẹp, rồi thêm tiền.

Loại hành vi này trong giới gọi là "ác hóa", chính là ác ý hóa duyên, như thể vừa ăn cướp vừa la làng, xuất hiện ở đây là muốn thị uy với ta.

Trong nháy mắt, ta nhớ đến sự kiện anh thi, nhớ đến âm diện tiên sinh bị tiểu quỷ phản phệ nọ.

Sau đó ta và Trình Tinh Hà đều cảm nhận trong bệnh viện có một tia sát ý, nên đã cảm thấy không đúng rồi. Bây giờ có thể thật sự đến trả thù.

Ta bảo Trình Tinh Hà nhìn xem đứa bé kia đang ở đâu.

"Đưa tiền."

"Được được được, ghi sổ."

Ngày nào cũng đòi tiền, cũng không thấy hắn tiêu xài tiền gì, chẳng biết đòi lắm thế để làm chi.

Trình Tinh Hà nhìn chung quanh một lần, liền nhìn chằm chằm về phía mặt tiền thoát nước:

"Ta bảo sao lại yên tĩnh thế...đang ăn gì đây này! Có một đứa bé cỡ bảy tám tuổi, thắt hai bím tíc đuôi ngựa."

Ta nhìn theo mắt của Trình Tinh Hà, mới phát hiện rìa đường thoát nước đang bày một chiếc chén sứ lớn...đấy chẳng phải là chén cơm của ta sao?

Trong chén là canh thịt băm nấm hương mà ta làm cho lão già buổi sáng.

Không thể tùy tiện ăn trước đường ống thoát nước...trên chén cơm này còn cắm cơm, chỉ có cúng bái gì đó, không để cho người ăn thì mới bày ở đây.

Ông chủ tiệm bán đồ cổ kia thấy ta nhìn cái chén chằm chằm nên vội nói:

"Ông cụ ba nhà ngươi thả...nói là hắn trông thấy có một đứa bé đói đáng thương, hắn không nỡ."

Không nỡ mà bỏ luôn cà chén của mình? Tên ngốc cũng biết không được đưa chén của mình cho kẻ âm dùng, sẽ gặp vận xấu.

Ông cụ đang nằm trên ghế híp mắt, làm như chẳng biết gì cả, nhưng tai lại vểnh lên nhúc nhích...hắn đang nghe!

Lúc này, ông chủ tiệm bán đồ cổ huých ta:

"Bắc Đẩu à, ngươi mau nghĩ cách, phải làm sao để vật kia đừng quậy nữa?"

Thứ này nếu đến tìm ta thì ta không thể làm liên lụy đến hàng xóm. Thế là ta bảo với bọn họ, nói bọn họ tìm ít giấy hoa hướng dương đã dùng qua đến đây.

Họ nghe xong thì cùng cau mày, hoa hướng dương thì họ biết, còn giấy hoa hướng dương là cái quái gì?

Ta bảo họ tra baidu đi, họ tra một phát thì tái mặt, hỏi cần đồ đó làm gì?

Uế vật trừ tà, không chỉ có người không thích, mà không phải người cũng không thích. Thứ này có năng lực trừ tà mạnh nhất, chỉ cần dán nó ở cánh cửa, thứ không phải người chắc chắn không vào được.

Thật ra lấy mấy thứ chất thải trong nhà vệ sinh công cộng của người lạ cũng được, nhưng hiệu quả không tốt như cái này.

Ông chủ tiệm bán đồ cổ nghe thế, thì dùng ánh mắt mong ngóng nhìn sang Tú Liên của tiệm tạp hóa.

Tú Liên đỏ cả mặt, liên tục khoát tay:

"Đùng nhìn ta, ta không có!"

Ông chủ tiệm bán đồ cổ ừ hử một tiếng, à, thật ra đâu phải ngày này cũng có dì cả được đâu.

Lúc này trong đám người truyền ra một trận ho khan, thì ra là chị Mật của tiệm châu báu.

Chị mật là một nữ cường nhân tự lập, làm người rất phóng khoáng:

"Ta có thể giúp chuyện này."

Người xung quanh reo hò ầm lên, ông chủ tiệm bán đồ cổ cũng vội nói:

"Ai da, còn tưởng ngươi từng này tuổi là hết rồi! Đúng là không thể nhìn bề ngoài."

Chị Mật nghe xong thì trở mặt:

"Đi theo ta, trừ ông chủ tiệm bán đồ cổ, ai cũng có phần."

Ông chủ tiệm bán đồ cổ nghe xong thì suýt khóc, hấp tấp đi theo đám người xin tha.

Lúc này ta phát hiện Trình Tinh Hà còn đang nhìn chằm chằm cái chén lớn đó, nên hỏi hắn nhìn cái gì?

Trình Tinh Hà lắc đầu:

"Ta cảm thấy đứa bé kia hình như hơi đáng thương."

Ta hỏi hắn lời này có ý gì? Hắn bảo ta, đứa bé này xanh xao vàng vọt, trên người còn mặc áo bông, chân lại không đi giày, người chảy nước ròng ròng, sợ là từ khi còn sống đến lúc chết đều chịu khổ.

Không có oán khí thì không thành tiểu quỷ được.

Cô bé này chắc tầm tuổi tiểu quỷ ám dầu, mà tiểu quỷ ám dầu...lại có thể ban ngày làm loạn, lộ ảnh quỷ, thật ra không phải thứ dễ đối phó...tiểu quỷ này còn có sát khí đỏ, thậm chí còn hơn mười hai người ám dầu đợt đó.

Phương thuật âm diện để nuôi tiểu quỷ có nhiều mặt, có lẽ đây là sản phẩm mới.

Tới rồi thì đừng hòng đi.

Ta lấy vôi từ mặt tiền ra, rải một vòng quanh ống thoát nước.

Nếu là tà vật bình thường thì thả bột gão nếp là được rồi, nhưng con bé tiểu quỷ này là do phương diện âm thuật làm ra, ta cũng chịu khổ rồi, không thể phớt lờ.

Còn đang nghĩ, Trình Tinh Hà bỗng nói:

"Nó ăn no rồi, đang nhìn ngươi cười đó!"

Bình Luận (0)
Comment