Chương 120: Đợi Ngươi Đến Cầu Xin Ta
Trình Tinh Hà còn chưa dứt lời, ta đã thấy trên vôi nổi lên dấu chân...trần trụi, kích thước giống như đúc thứ dính trên mái hiên.
Mà không đi thẳng, đi xiêu vẹo.
Vì phương diện âm thuật, không đi đường thẳng.
Thất Tinh Long Tuyền đột nhiên chấn động...ngay trước ta!
Ta quyết định thật nhanh rằng phải rút Thất Tinh Long Tuyền ra. Cùng lúc đó, ta bỗng cảm giác được một thứ gì đó lạnh buốt đặt trên bả vai ta.
Như một bàn tay vậy.
Lông gáy ta lập tức dựng hết lên...ta chưa từng thấy tà vật nào nhanh như thế!
Thế là ta lật cổ tay, nhất định phải rút Thất Tinh Long Tuyền ra, nhưng lại không ngờ, không rút Thất Tinh Long Tuyền ra được!
Ta vươn tay lần mò, mò ra rất nhiều thứ mịn mịn lạnh lạnh, tóc!
Nó cuốn lấy Thất Tinh Long Tuyền!
Ta hình như còn quá chủ quan rồi...con tiểu quỷ này, còn ghê gớm hơn hai mươi mốt tiểu quỷ ám dầu!
Ngay lúc này, ta thấy sắc mặt Trình Tinh Hà thay đổi, nghiêm túc nói:
"Cẩn thận, nàng ta đang há mồm với ngươi! Một ngụm răng đó..."
…
Cùng lúc đó, ta ngửi thấy một thứ mùi...như kiểu mùi thối vì ngâm mình trong nước rất lâu nên nó âm ẩm, mông mốc, thôi thối.
Đầu ta lập tức phát lạnh, như có gì giáng vào đầu ta vậy...Nàng ta muốn cắn đứt đầu ta hay sao?
Nhưng Thất Tinh Long Tuyền vẫn bị quấn chặt, không thể nhổ ra nổi!
Ngay lúc này, Trình Tinh Hà bỗng nhiên đánh tới, vốc một nắm gì đó đỏ rực nhét sau gáy ta.
Ta ngửi thấy một mùi hăng hăng ngai ngái, là ớt!
Đúng rồi...ớt có cực nhiều dương khí, cũng có thể trừ tà! Truyền thống khi trước, người ta thường bày ớt đỏ trước cổng, không chỉ tiện để dùng mà còn trấn trạch, tránh để mấy thử bẩn thíu tiến đến.
"Ngao..."
Sau lưng ta lập tức vang lên tiếng hét thảm, cái tay lạnh buốt kia rời khỏi bả vai ta ngay tắp lự, mà Trình Tinh Hà trước mặt ta lại ngã ngửa luôn trước mặt ta, trên cái trán trơn bóng vã mồ hôi, như đang chịu đau đớn kinh khủng.
Ta liếc mắt liền thấy trên khớp xương tay của hắn bỗng nhiên hiện lên mấy xâu máu dạng hạt châu, như bị một thứ gì đó vô hình cắn. Đến khi ta thấy rõ ràng rồi, tim mới nhảy vọt lên...tay hắn có sáu dấu răng...
Thứ kia chỉ có ba chiếc răng mỗi hàm?
Thứ này tới cửa gây chuyện, còn dám cắn người, tám phần là chán sống rồi.
Một cỗ lệ khí bốc lên, ta phải rút Thất Tinh Long Tuyền ra, nhưng mấy sợi tóc kia còn bền hơn dây thép, ta làm sao cũng không rút ra nổi, mà cái mùi bị ngâm đến thối trong nước đột nhiên áp sát, ta biết thứ kia đang nhào về phía ta!
Ta đột nhiên nhớ đến lời Mã Nguyên Thu nói, chẳng lẽ đây là tai ương mà ta phải gặp đợt này?
Không ngờ, ngay khi lui không thể lúi, chợt nghe sau lưng "bục" một tiếng, vỏ kiếm Thất Tinh Long Tuyền lập tức lỏng ra, sợi tóc kia như bị vật gì cực kỳ sắc bén cắt đứt!
Thất Tinh Long Tuyền xoạt một tiếng rời khỏi vỏ, ta nhận ra sát khí đỏ tím kia, trực tiếp bổ xuống.
Ầm một tiếng, Thất Tinh Long Tuyền như đụng phải vật gì rất cứng, vật kia như bị kinh sợ, nhanh chóng né.
"Anh trai nhỏ, ngươi chém trúng cánh tay của nàng!"
Trình Tinh Hà lớn tiếng nói:
"Cẩn thận trên đầu!"
Một mùi hư thối từ đỉnh đầu ập xuống ta, ta nhanh chóng quyết định, nhảy vọt ra còn nhanh hơn cá trích, rót lên hổ khẩu, rồi vung qua đỉnh đầu.
Cảm giác trơn tru này, thêm mùi thối lại bỗng khuếch đại, kinh nghiệm trước đó nữa, ta cảm giác mình đã chém trúng!
"Anh trai nhỏ, cẩn thận!"
Trình Tinh Hà lại hét to một tiếng, nhìn đến chân của ta.
Ta bật thốt lên "ừm?", cúi đầu xuống, trông thấy cổ chân ta dính một lớp dầu.
Như một bàn tay bóng mỡ đang nắm lấy chân ta vậy!
Cô bé áo đỏ kia còn dẫn theo đồng bọn!
Ta cúi đầu, rụt chân, chặt xuống phía đó, Thất Tinh Long Tuyền vừa chém xuống, mùi hôi thối tanh tưởi mốc nước này cũng biến mất.
Ta nén cơn giận trong bụng, nâng kiếm, chém những tiểu quỷ thi dầu kia, giải quyết sạch, mà cô bé áo đỏ kia cũng chạy xa.
Nhưng ngay lúc này, ta lại nghe được một giọng nữ cực ác độc:
"Ta đợi ngươi đến cầu xin ta."
Xin ngươi? CMN, dựa vào đâu?
Lúc này, khí tức ở Thương Điếm Nhai chợt trở nên khác lạ...uế khí mới nãy còn nặng nề, cực kỳ đè nén, giờ lại sáng trong trong nháy mắt, như mặt trời mọc sau mưa vậy.
Dù người thường không nhận ra, nhưng ai cũng có giác quan thứ sáu, ít nhiều gì cũng có thể cảm nhận được. Ông chủ tiệm đồ cổ lập tức rời nhà, thận trọng hỏi ta chuyện đã được giải quyết chưa?
Mấy con quỷ nhỏ đều thù rất dai, ta đương nhiên cũng không chắc chúng có còn đến hay không, nhưng tạm thời bây giờ có thể xem là đã đi rồi.
Ta đỡ Trình Tinh Hà dậy, Tú Liên thấy vết thương trên tay Trình Tinh Hà, cực kỳ đau lòng, quay về tiệm tạp hóa lấy thuốc băng bó cho Trình Tinh Hà, còn chất vấn ta sao lại để hắn bị thương đến mức này.
Ta bị Tú Liên hỏi đến chột dạ, Trình Tinh Hà thì cười xấu xa, bắt đầu giả đau, bảo ta phải bồi thường tiền thuốc chữa và tổn thất tinh thần cho hắn.