Chương 121: Quỷ Con Bóp Cổ
Thấy Tú Liên đang băng bó cho Trình Tinh Hà, ta chợt nghĩ, ban nãy khi ta không rút ra được Thất Tinh Long Tuyền, ai đã giúp ta chặt đứt những sợi tóc kia?
Chắc chắn không phải là Trình Tinh Hà...hắn còn đnag ở trước ta.
Kết quả cúi đầu xuống, thì trông thấy con tuyết miêu đang ghé trên bậc thang, liếm vuốt, mà trong kẽ móng của nó có mấy cọng tóc nát.
Mọe nó, là do con mèo này làm à?
Ta vội đi đến vuốt lông nó, nó thoải mái meo meo mấy tiếng.
Ông cụ ba của ta nằm trên ghế, nói một câu:
"Mèo chó gì cũng cùng loại, ta thấy con chó này được, trông nhà được đấy."
Đây là con mèo, trông nhà cái gì mà trông.
Mà con mèo gật đầu liên tục, như cực kỳ đồng ý.
Khỏi nói, con mèo này thành tinh thật rồi.
Ta nghĩ cũng phải, mới nãy còn nhờ con mèo này...Nuôi thì nuôi thôi, xem như thêm một đầu người trong nhà, thế thì cần đặt tên. Trình Tinh Hà vừa để Tú Liên băng bó cho, vừa xen vào:
"Ta thấy tên Chiêu Tài không tệ."
Con mèo kia dựng lông cổ, meo meo mấy tiếng, như có chỗ bất mãn.
Mèo còn chê phèn.
Ta suy nghĩ:
"Con mèo này có bốn cái vuốt trắng, gọi Tiểu Bạch Cước là được rồi."
Lần này nó không kêu to, chỉ cao quý lãnh diễm duỗi ra bốn cái móng vuốt, ý như đang nói cũng được, thế thì nó tạm chấp nhận vậy.
Thật biết thưởng thức.
Thầy Cao thấy vết thương của Trình Tinh Hà, bỗng "a" một tiếng:
"Không đúng."
Ta liền quay đầu hỏi sao thế?
Thầy Cao chỉ vào vết thương của Trình Tinh Hà:
"Ngươi nhìn màu máu thử xem."
Ta vừa quay lại nhìn thì lập tức sững sờ. CMN...ban nãy máu của hắn còn đỏ rực, mà giờ lại chảy ra màu đen!
Hôm nay ta vẫn còn một cơ hội vọng khí nữa. Ban đầu sợ thứ kia đến vào đêm nên cứ giữ lại không nỡ dùng, nhưng trông thấy Trình Tinh Hà thế này thì dùng ngay. Vừa xem xong, tim ta đã vọt lên.
Đường màu vàng thể hiện công đức trên trán Trình Tinh Hà đã biến mất tăm, thay vào đó là một màu đen nhánh.
Tướng này chỉ ra người chủ đã bị khí đen áp đỉnh, sắp chết bất đắc kỳ tử.
Trình Tinh Hà lúc đầu không xem vết thương kia ra gì, nhưng mắt hắn rất tinh, thoáng cái đã nhận ra nét mặt ta không đúng nên cũng căng thẳng theo:
"Sao rồi?"
Ngay lúc này, ta phát hiện trên cổ hắn cũng có một luồng sát khí màu đỏ tà tính...giống như dấu chân trên mái hiên, là của cô bé có ba chiếc răng một hàm để lại.
Ta lập tức cởi áo sơ mi của hắn ra, xem cổ của hắn, lòng lạnh đi ngay tắp lự.
Chỉ thấy một chấm đỏ sau cổ có dạng ngón tay, dần kéo dài đến họng, như đeo nửa cái vòng cổ vậy.
Quỷ con bóp cổ!
Thứ này, chứng tỏ quỷ con đã đặt oán khí lên người Trình Tinh Hà. Bình thường, trong vòng mười hai canh giờ, cái "vòng cổ" này sẽ từ từ thít vào họng đối phương. Nếu thật sự thít lại hoàn toàn thì mạng của hắn sẽ bị tiểu quỷ ban nãy mang đi, có là thần tiên cỡ nào cũng không cứu lại được.
Thầy Cao cũng nhìn ra rồi, ngã ngồi xuống, hít một ngụm khí lạnh.
Trình Tinh Hà có ngu hơn cũng biết lớn chuyện rồi, nhảy dựng lên đi soi gương.
Vừa soi một cái, hắn cũng ngồi phệt xuống ghế, không lên tiếng.
Khó trách thứ kia lại bảo đợi ta đến cầu xin nàng ta. Thì ra là chờ ta ở đây!
Mà vết thương trên tay Trình Tinh Hà rữa theo tốc độ mắt thường cũng thấy rõ. Hiển nhiên, hiện giờ hắn đang chịu đau đớn cực mạnh, răng hàm cắn chặt...Cùng lúc đó, nửa cái vòng trên cổ hắn, cũng ngày càng "thít" lại, kéo dài về hai đầu.
Ta lập tức đi lấy giấy vàng...ta phải dùng sát khi của con quỷ con bóp cổ này để tìm cô bé áo đỏ đó đến.
Muốn trừ cái vết bóp cổ của tiểu quỷ này, cách duy nhất là khiến cho con quỷ gây ra dấu vết đó hồn phi phách tán.
Thầy Cao vừa nhìn đã biết ta muốn làm gì, lập tức kéo tay ta lại, khẽ giọng nói:
"Bắc Đẩu, ngươi muốn làm gì?"
Mọe nó ơi, cái này còn phải hỏi nữa sao? Ta không thể không tìm ra con quỷ đó trong vòng mười hai canh giờ được.
Thầy Cao lôi ta ra cổng, khẽ giọng nói:
"Âm diện tiên sinh điều khiển được loại tiểu quỷ này là kẻ ngươi không thể dây vào. Ngươi không nghĩ là vật kia muốn dẫn ngươi đi nên mới làm thế sao? Chắc chắn vẫn còn bẫy dựng sẵn để đợi ngươi. Nếu ngươi muốn gán mạng vào, thì ông cụ ba nhà ngươi phải làm sao?"
Thầy Cao có ý tốt, âm diện tiên sinh có thể dùng tiểu quỷ để làm như thế, chưa chắc đã là kẻ mà một thầy phong thủy Hoàng giai như ta có thể đối phó được. Nhưng Trình Tinh Hà là vì cứu ta nên mới bị vật kia ám oán khí lên người. Hắn của bình thường sợ chết hơn bất cứ ai, ngồi xe cũng phải mở hé cửa sổ, sợ bị ngạt chết. Nhưng người sợ chết như thế lại dùng ta cản răng tiểu quỷ cho ta, nếu ta không quan tâm hắn thì ta có còn là con người không?