Chương 122: Bạn Tâm Giao
Thầy Cao thấy quyết tâm của ta thì buông tay ra, thở dài:
"Ta biết thanh niên như ngươi từ bé đã lương thiện, nhưng giờ tiếc là không tìm được quỷ y..."
"Quỷ y?"
Thầy Cao gật đầu nhẹ, hoài niệm nói:
"Đó là một bác sĩ vân du tứ phương, chuyên trị bệnh âm dương như thế này. Hành tung hắn bấp bênh vô định, còn có ba quy tắc không xem bệnh...Được rồi, nói nhiều cũng vô dụng, ngươi đi thì cứ đi đi, nhớ kỹ là phải thật cẩn thận...Cái này cho ngươi, chuẩn bị để làm con át chủ bài."
Nói rồi móc từ trong lòng ra một chiếc hồ lô nho nhỏ, đưa cho ta.
Cái hồ lô đó dài cỡ ngón tay, không khác gì lọ thuốc giải trên TV. Ta hỏi thầy Cao đây là cái gì thế? Đại lực hoàn à?
Thầy Cao cười thần bí:
"Nếu ngươi gặp phải phiền phức, cứ ném mạnh xuống đất là đucợ rồi. Giá thường là mười tám nghìn."
"Mọe nó, đắt quá rồi..."
"Ài, cho ngươi luôn, không lấy tiền."
Thầy Cao híp mắt cười một tiếng, nhìn về phía ông cụ đã nằm phơi mình:
"Ngươi phải sống sót bình an trở về, ông cụ còn đợi ngươi đấy!"
Ta cảm động, nói cảm ơn thầy Cao.
Lúc này trời đã tối, ta về Thượng Điếm Nhai. Trình Tinh Hà bây giờ đã đau đến mức không ngồi nổi, nhưng vẫn cắn răng không rên lấy một tiếng, mặc cho mồ hôi toát ra như tắm.
Tú Liên bên cạnh đau lòng đến khóc nức, cứ liên tục bảo ta nghĩ cách đi.
Ta cầm giấy vàng, chà lấy ít máu từ vết thương của Trình Tinh Hà.
Trình Tinh Hà vừa thấy đã biết ta đang làm gì, vội lên, thở hồng hộc nói:
"Ngươi thật sự muốn đi tìm con bé đó sao? Xem chuyện ngày hôm nay có vẻ như còn ghê gớm hơn chuyện ở bệnh viện. Với cái đạo hạnh mèo quào của ngươi, đi không phải để chịu chết sao?"
"Nói nhảm."
Ta vừa dùng giấy vàng kia để hỏi truy tung phù, vừa đáp:
"Ta không đi thì ngươi cứ ở đó chờ chết đi. Nếu ngươi chết rồi thì ai giúp ta tìm tên què họ Giang?"
"Đối phương nói rõ là muốn ép ngươi đến."
Đôi con mắt trong veo của Trình Tinh Hà nhìn ta chằm chằm:
"Anh trai nhỏ, hứa với ta, nhất định không được chết."
Ta cảm động. Dù lời này buồn nôn, nhưng xem như hắn vẫn quan tâm ta ít nhiều.
Vừa định gật đầu, hắn lại nói thêm:
"Nếu không thì ta tìm ai đòi số tiền ngươi thiếu ta?"
Ta trả cho ngươi được chưa đại gia, đau đến thế cũng chẳng chặn nổi miệng ngươi.
Trình Tinh Hà bỗng cười tươi, đôi mắt trong veo hơi híp, vươn ra quả đấm yếu ớt, đụng nắm đấu của ta:
"Ta đợi ngươi."
Ừ. Ta thầm nói. Trước khi ta về, ngươi đùng chết.
Xếp xong truy tung phù...ra một con hạc giấy, ta rót hành khí vào, nó chậm rãi bay lên, ta liền theo nó ra ngoài.
Dù ban ngày rất nóng, nhưng bây giờ là ban đêm, lại rất lạnh. Ta đi theo hạc giấy chẳng biết bao lâu, hạc giấy đưa ta đến một nơi, dừng lại, đáp đất.
Đây chẳng phải là bãi đậu xe của An Gia Dũng kia à?
Chẳng qua có lẽ bây giờ đang giờ bãi đậu xe tan tầm, đèn đuốc tối om như mực, trời lại xế chiều, bây giờ yên tĩnh tới hơi thở cũng nghe rõ nổi.
Chẳng lẽ cô nhóc này là do An Gia Dũng mời tới thu dọn ta à?
Ta hẳn nên nghĩ ra từ lâu - rõ ràng tướng của An Gia Dũng bị người ta sửa đổi số phận. Hắn cũng biết thầy sau lưng.
Còn Uông Tình Tình ta sắp xếp canh gác ở đây, sao nàng ta động vào người ta mà vẫn không báo tin với ta?
Vừa nghĩ tới đây, ta bỗng ngửi thấy một mùi hương gay mũi.
Xoạt một tiếng, bùa truy tung hỏi đường của ta lập tức xuất hiện...lửa xanh biếc!
Trái tim ta bỗng thắt lại, người chết châm lửa thì mới là ngọn lửa xanh biếc!
Đây vốn là huyệt âm, bây giờ sát khí lại càng nặng nề đè người, nghĩ cũng biết chờ đợi ta không phải thứ hiền lành.
Tiếc là đã dùng hết năm lần vọng khí. Giờ ta không có gì để dùng. Trình Tinh Hà lại không ở bên cạnh, chỉ có thể dựa vào bản lĩnh của mình.
Ta lấy dầu đốt ra, đặt đèn sinh mệnh của mình lên một cách cẩn thận, vừa định rút Thất Tinh Long Tuyền ra thì nghe "meo" một tiếng, không biết vì sao Tiểu Bạch Cước xuất hiện trước mặt ta, đang thong dong liếm móng vuốt.
Mọi người nói chó là trung thần, mèo là gian thần nhưng rõ ràng con mèo này là bạn tâm giao.
Đúng rồi, ta còn nghĩ tới, ta còn một cái bùa ký thân trên em trai nhỏ Hôi Bách Thương nữa, cùng kêu ra giúp một tay.
Thật không ngờ, ta kêu cái đuôi nhọn đó hồi lâu, Hôi Bách Nhi không xuất hiện, Tiểu Bạch Cước lườm ta đầy khinh bỉ một cái khiến ta vô cùng khó xử.
Hôi Bách Thương không thể không tới, chẳng lẽ...Ta nhìn về phía Tiểu Bạch Cước. Vì con mèo nhỏ này nên nó không tới được?
CHẳng phải Hôi Bách Thương tự xưng là chúa thể Hôi Tiên bản địa đời này à? Sao sợ Tiểu Bạch Cước chứ? Chẳng lẽ lai lịch của Tiểu Bạch Cước lớn hơn?
Tiểu Bạch Cước rũ lông trên người, mở bước chân mèo bước về phía trước vô cùng phóng khoáng.