Chương 123: Thật Sự Không Tệ
Ta ôm Tiểu Bạch Cước leo tường...Tên khốn kiếp An Gia Dũng này thực sự là kẻ trộm gà, sợ có người leo tường vào nên khảm rất nhiều mảnh thủy tinh và dây kẽm có gai trên đó. Ta hao phí mất một lúc lâu mới lật người vào trong. Vừa nhảy xuống, ta bỗng cảm thấy không đúng...cảm thấy khác với lần ta tới trước đây.
Trong khoảng trời tối tăm, cố gắng lắm mới có thể thấy được rất nhiều xe. Ta bật đèn pin chiếu lại lắp bắp kinh hãi!
Mấy bóng dáng đen thui đang lay động này vậy mà lại không phải là xe mà là quan tài!
Soi xung quanh là quan tài không đếm xuể!
An Gia Dũng biến bãi đậu xe này thành nhà xác rồi à?
Đúng rồi...Lúc trước có mấy chiếc xe tới bệnh viện huyện chở vài thi thể trẻ con đi rồi. Chẳng lẽ là chở tới đây? An Gia Dũng tên khốn kiếp kia, để cấu kết với thầy sau lưng mà ngay cả buôn bán cũng không làm nữa.
Ta đi tới quan tài một cách cẩn thận, suy nghĩ xoay vòng. Đây là một âm huyệt, chủ nhân là cô bé mặc đồ đỏ sẽ trấn giữ ở chỗ âm khí nặng nhất, Quỷ Môn xuyên ngang qua con đường của ngôi nhà này à?
Ta đi theo vị trí này vào trong, cố hết sức đè tiếng bước chân xuống nhỏ nhất...ai biết trong quan tài này đựng cái gì, có thể không quấy rầy thì không quấy rầy.
Bây giờ mắt đã quen với ánh sáng ở đây. Ta cố gắng nhìn thì thấy một bóng dáng nho nhỏ đang ngồi ở Quỷ Môn xuyên ngang qua con đường của ngôi nhà này, trong lòng hưng phấn nhưng đúng lúc đó, Tiểu Bạch Cước bỗng dựng lông lên, kêu to với ta.
Điều này làm ta giật nảy mình, định ngồi xổm xuống che miệng nó lại, đồng thời rất hối hận...dù sao mèo cũng là động vật, bắt nó theo chẳng phải là tự khiến mình lộ ra à?
Nhưng vừa ngồi xổm xuống ta đã kịp phản ứng dường như có thứ gì đó đang lau trên đầu ta.
Ở đây treo cái gì à?
Ta ngẩng đầu lên nhìn một cái thì sững sờ...tóc?
Mọe kiếp, là một người phụ nữ bị buộc dây thừng ở cổ chân, treo ngược trên xà nhà, tóc rũ xuống như bút lông!
Biết nuôi quỷ làm chơi thi cũng không phải là người bình thường gì nhưng treo một thi thể ở trong này là định làm gì? Nếu không phải vừa nãy Tiểu Bạch Cước nhắc nhở ta, có khi ta đã hôn phải người phụ nữ này.
Nghĩ ta đây, ta liếc nhìn Tiểu Bạch Cước đầy cảm kích. Tiểu Bạch Cước phóng khoáng giơ móng vuốt lên, dáng vẻ đại ân không lời nào cảm tạ hết được.
Nhìn kỹ lại, vậy mà ở đây lại có rất nhiều thi thể treo ngược, thực sự y như thịt khô, còn mang theo mùi dầu mỡ ngấy người, không khác với mùi dầu mỡ xác chết trên người quỷ sai nhỏ chút nào...ta lập tức phản ứng kịp. Những thi thể treo ngược này là đâm ở chỗ huyệt lớn số chín trên đầu, che hồn phách, dùng để làm dầu tích oán thi!
Ai cũng có cha sinh mẹ dưỡng, thi thể bị treo để tích dầu trong này, nếu người trong nhà biết thì khó chịu biết bao? Nếu có thể thu phục cô bé mặc đồ đỏ chủ nhân kia thì ta sẽ phải gỡ những người này xuống để siêu độ.
ta khom người, cố hết sức tránh khỏi tóc những thi thể này, kết quả bước lên không chú ý dưới chân..."xoảng" một tiếng, trong bầu không khí hoàn toàn yên tĩnh, dường như ta đá vỡ một cái chén rồi!
Khỏi phải nói tiếng động này giòn giã thế nào! Thậm chí chiếc chén kia còn lăn trên đất hồi lâu!
Tiểu Bạch Cước ngoảnh lại, đôi mắt mèo sáng quắc nhìn chòng chọc ta như khiển trách.
Trái tim ta thót lại...sao ta lại quên mất nếu những thi thể này dùng để tích dầu thì chắc chắn bên dưới có dụng cụ để đựng dầu!
Ta không dám di chuyển, nhìn chằm chằm vào bóng dáng trên con đường Quỷ Môn đi ngang qua.
Có điều bóng dáng đó vẫn lù lù không động, vẫn ngồi yên tại chỗ, dường như vốn không nghe thấy.
Ta mới thở phào một hơi, đang định đi ngang qua đám "thịt khô" tiếp thì bỗng nghe thấy một tiếng "kẹt".
Lần này dường như không phải tiếng động từ chỗ ta mà là...dây thừng treo thi thể phát ra tiếng.
Ta lập tức toát mồ hôi lạnh ròng ròng. Ở đây không có gió, lẽ ra thi thể không nhúc nhích được mới đúng...Đúng lúc đó, ta thấy thi thể mái tóc dài quay lưng lại phía ta từ từ ngoảnh lại, quay mặt về phía ta.
Đây là một cô gái trẻ tuổi, ngũ quan xinh đẹp nhưng sắc mặt tái nhợt, không biết chết như thế nào, tướng chết rất bình thản...ta vừa nghĩ tới đây, nàng ta bỗng mở mắt ra.
Trong đầu ta lập tức trắng không còn chút máu.
Thi thể trá hình?
Đôi mắt nàng ta đã tan rã từ lâu, hiển nhiên đã chết hồi lâu nhưng dáng vẻ vẫn trợn trừng như khi chết, khỏi phải nói dọa người bao nhiêu.
Ta cảm thấy mình không tè ra quần đã là tốt lắm rồi.
Có điều dù cô gái kia mở mắt ra cũng không làm gì ta mà từ từ quay lại.
Ta lập tức hiểu ra...vì trên người ta có dầu Nhiên Tê!
Ta đoán có khi nào dầu Nhiên Tê không chỉ có thể che đi đèn sinh mệnh của con người mà còn có thể khiến mình tản ra mùi của tà vật, khiến tà vật tưởng mình là người một nhà với nó không?
Thứ đồ chơi này còn cao cấp hơn đồ ẩn thân, thực sự không tệ!