Chương 124: Quả Thật Có Đầu Óc
Điều này khiến lòng ta yên tâm hơn rất nhiều. Nhìn lại lần nữa, con mèo Tiểu Bạch Cước lo lắng hơn ta nhiều, bốn cái chân trắng đã bước đi một khoảng xa. Ta vừa tránh né chén dầu thi thể trên đất vừa đuổi theo Tiểu Bạch Cước.
Cuối cùng, chúng ta đi tới trước mặt bóng dáng kia. Ta siết chặt Thất Tinh Long Tuyền, dùng tốc độ nhanh nhất của mình đặt trên cổ bóng dáng kia, trầm giọng nói:
"Nếu muốn mạng sống thì giao tiểu quỷ đồ đỏ ra đây."
Tiểu Bạch Cước cũng nhìn bóng dáng đó đầy cảnh giác.
Bóng dáng đó vô cùng mảnh khảnh, chắc là một người lùn...trẻ con không có bản lĩnh lớn mà động vào đám tiểu quỷ ba răng như thế.
Nhưng người lùn kia vẫn không nhúc nhích cũng không trả lời mà như đang nở nụ cười.
Mọe nó, có phải coi thường ta không?
Ta nhớ tới Trình Tinh Hà bây giờ đang chịu đau đớn, nghĩ một giây cũng không thể chờ lâu, tay dùng sức hơn:
"Không khiến ngươi nếm chút đau khổ, ngươi không cam lòng à?"
Nhưng ta còn chưa dứt lời, đầu người lùn kia bỗng rơi xuống đất.
Lông tơ toàn thân ta dựng đứng hết lên. Mẹ kiếp, chuyện này là sao chứ?
Cái đầu lăn lông lốc ra rất xa nhưng tiếng cười kia vẫn không dứt, vang lên nghe sởn tóc gáy trong bầu không khí yên tĩnh của bãi đỗ xe:
"Hahahahaha..."
Sau đó, cái đầu kia bỗng dừng lại, tiếp theo lại như bị người ta không thấy gì mà đá một cái, lăn về phía ta!
Khỏi nói tiếng "hahaha" dọa người thế nào!
Tiểu Bạch Cước che trước mặt ta, dùng chân chặn cái đầu lại như chơi bóng, sau đó ngoảnh lại, điên cuồng kêu về phía ta.
Sau lưng ta...Cùng lúc đó, Thất Tinh Long Tuyền sau lưng ta cũng rung lên!
Một giọng nói với khẩu âm Tây Xuyên từ từ vang lên sau lưng ta:
"Rốt cuộc ngươi đã tới. Ta chờ ngươi lâu lắm rồi."
Chưa dứt lời ta đã nghe thấy tiếng động vang loạn từ bốn phương tám hướng.
Là rất nhiều tiếng quan tài mở, rất nhiều tiếng dây thừng đứt, trong bóng tối, rất nhiều bóng dáng từ từ đứng lên, di chuyển về phía ta.
Những...Thi thể kia.
…
Ta cắn răng, ngoảnh lại nhìn bóng dáng mảnh khảnh kia, tự nhủ có nhiều thi thể mấy cũng đừng căng thẳng, lát nữa tỉnh táo chút, dù sao trên người ta cũng có dầu Nhiên Tê, trốn ở đâu cũng dễ.
Nghĩ thế, ta muốn xem thử tiếng nói này phát ra từ đâu.
Nhưng những thi thể kia đã lấy ta làm trung tâm, gào lên rồi nhào qua như thể ta là một cái nam châm, họ là sắt vụn vậy.
Giữa lưng ta lập tức lạnh ngắt, thấy phía đông có một cái cột thì trốn sau đó nhưng rõ ràng những thi thể kia thấy được ta. Ta chạy sẽ đuổi theo!
Dầu Nhiên Tê mất tác dụng rồi à?
Lúc này, tiếng mèo kêu truyền tới từ trên đầu, ta nhìn đôi mắt sáng rực của Tiểu Bạch Cước, nhìn về phía mình, lúc này mới mắng một câu mẹ nó...vừa rồi lúc ta tiếp xúc với người lùn đó thì chẳng phải chém rơi đầu nó à?
Thì ra trong cái đầu này chứa ít chất lỏng, lúc rơi xuống đã bắn hết lên người ta.
Ngửi thử thì mùi dầu mỡ ngấn người cũng không phải mùi thơm ngon gì nhưng cái mùi này lấn mùi dầu thi thể...cao Xương trắng?
Vậy là được rồi, cao Xương trắng là luyện ra từ trong dầu thi thể. Nếu dầu thi thể là sữa tươi thì cao xương trắng là bơ, là tinh hoa của dầu, thường xuyên dùng để làm chất dinh dưỡng trên tiểu quỷ hành thi, chỉ cần là tiểu quỷ hành thi, vừa ngửi thấy mùi cao xương trắng thì còn không phải là chạy theo như vịt à!
Thầy sau lưng này quả thật có đầu óc!
Có lẽ từ lúc ta vào ông ta đã phát hiện ra trên người ta có mùi dầu Nhiên Tê và mặc thứ như đồ ẩn thân cho nên mới làm một người lùn trên đường xuyên qua Quỷ Môn để dẫn ta qua. Đầu người lùn rơi xuống, cao Xương trắng bắn lên người ta, ta chẳng phải như thức ăn gia súc, bại lộ ngay à?
Đúng là cạm bẫy khó đối phó hơn lúc ở bệnh viện.
Thấy vô số bóng đen bao quanh ta, sắp xé nát ta thành mảnh nhỏ, ta vừa dùng Thất Tinh Long Tuyền cản lại, vừa tìm chỗ đặt chân. Nhưng lúc này, Một thứ gì đó quấn vào cổ ta, lập tức siết chặt khiến ta không thở nổi. Thứ kia vừa mỏng manh vừa lạnh như băng - tóc!
Thì ra là một miếng "thịt khô" treo trên đầu ta cũng muốn ăn miếng cao xương trắng trên người ta!
Mắt ta đỏ bừng, không thấy gì, mái tóc đó càng siết chặt hơn, ngay cả ho khan ta cũng không ho nổi, đầu óc trắng xóa, gần như ngạt thở.
Cùng lúc đó, vô số bóng đen kéo tới đây. Những móng tay cứng ngắc lạnh như băng kia bóp vào người ta!
Chết...Đây là chết...
Nhưng trong khoảnh khắc này, ta đạp một cái xuống đất, cuộn người lại, ôm trên "thịt khô" đang dùng tóc quấn ta và đảo ngược người trên dây một cái. Mấy bóng đen kia chụp hụt, người cùng phe va vào nhau khiến dưới chân bị lấp đầy chật như nêm cối.
Ta giơ tay lên, dùng Thất Tinh Long Tuyền xoẹt ngang cổ mình, tóc đứt rời. Cổ ta được nới lỏng, thở hổn hển từng hơi...bầu không khí lạnh như băng lại tanh nồng lấp đầy phổi khiến ta muốn ói...