Chương 125: Tám Cái Đuôi
Không chờ ta thở ra một hơi đã cảm thấy eo bị thắt chặt...là thịt khô kia!
Một luồng hơi lạnh thổi qua tai ta khiến ta nổi da gà toàn thân, sau đó ta cũng cảm thấy có rất nhiều thứ như mũi nhọn muốn cắn lên cổ ta...cảm giác không khác tiểu quỷ đồ đỏ sau lưng ta mấy!
Ta quyết định thật nhanh, mở rộng tay bóp lấy cổ nàng ta. Cổ nàng ta bị ta đẩy ra, như thể bị chọc tức, còn định kề lại cắn ta, ta bỗng nghe thấy dây thừng trên đỉnh đầu truyền ta tiếng đứt do không chịu nổi sức nặng.
Đúng rồi, dây thừng này chỉ có thể treo một người nhưng chưa chắc chắc chắn! nàng ta giãy giụa tiếp, đứt thì sẽ té xuống cùng nhau.
Ta huých cùi chỏ đẩy nàng ta từ phía sau ra, nhân cơ hội bò lên trên một đoạn. nàng ta xoay lại định đuổi theo. Tiếc là hành thi không thể xoay người, chỉ có thể lắc lư như đồng hồ quả lắc. Tay ta bắt được đầu sợi dây thừng, vung Thất Tinh Long Tuyền lên, chỗ quấn lấy chân nàng ta vang lên tiếng gãy. nàng ta rơi xuống bầy thịt đầy đất như cái bánh chẻo.
Hành thi trên đất đồng loạt xông lên. Ta nghe thấy tiếng máu thịt văng tung tóe, xương cốt gãy rời..."thịt khô" đó đã bị xé thành mảnh nhỏ.
Người cùng nhà đánh người cùng nhà? À, đúng rồi, vì "thịt khô" kia từng ôm ta, cũng từ va vào cao xương trắng nên bị bầy thi tưởng nhầm thành đồ ăn!
Cảnh tượng này khiến ta thấy mà da tốc tê dại...nếu người té xuống là ta thì bây giờ đã bị xé thành mảnh nhỏ rồi à?
Tiểu Bạch Cước như thở phào nhẹ nhõm vì ta, ngồi xổm trên xà nhà liếm móng vuốt. Vừa nãy nó còn nhàn nhã nhìn ngó xung quanh, ngay sau đó như phát hiện ra gì đó nên nhìn về một phía.
Phía đó bị bóng đen bao phủ hoàn toàn nhưng có thể nghe thấy tiếng gõ đồ loáng thoáng.
Ta chợt nhớ ra lúc đi theo ông gia ra ngoài thành câu cá từng gặp một người chăn dê. Người chăn dê này sẽ gõ tẩu hút thuốc của ông ta như thế để kêu bầu dê về.
Chủ nhân này cũng đang ra lệnh cho hành thi như người chăn dê.
Quả nhiên những hành thi kia không tranh cướp nữa, ngẩng đầu nhìn trên đỉnh đầu ta.
Ta nhìn về phía kia, muốn xem thử rốt cuộc chủ nhân là ai. Tiếc là ta không quen nhìn ban đêm, cũng mất đi máy Vọng Khí nên không thấy gì được.
Bắt giặc phải bắt vua trước. Ta không có thời gian dây dưa với đám hành thi kia. Chỉ cần bắt lấy người chủ nhân này là xong việc.
Nghĩ thế, ta hơi dùng sức nhướng người lên, xoay mình lên xà nhà...trần bãi đậu xe này có kết caais bằng thép, rất nhiều xà nhà, đủ để giẫm lên đi về phía kia.
Sức nặng cơ thể ta khiến xà nhà vang lên tiếng kẽo kẹt. Ban đầu ta không coi là quan trọng nhưng chân đạp trên thép xà nhà, bỗng hơi lắc lư...như ngoài ta ra còn có thứ khác cũng bước lên.
Một mùi dầu thi thể sền sệt ùa tới...tiểu quỷ dầu thi thể!
Nhưng mùi này không gay mũi như mùi ngửi thấy ở nhà giáo sư La mà vô cùng nhạt.
Trái tim ta lập tức thắt lại...mùi dầu thi thể càng mờ thì tiểu quỷ dầu thi thể càng có đẳng cấp cao. Mùi này chẳng lẽ là người cấp ba mươi hai?
"Anh trai nhỏ, không ngờ anh còn có bản lĩnh này."
Khẩu âm Tây Xuyên đó hờ hững vang lên từ trong bóng tối:
"Tiểu quỷ ba răng không ăn được anh. Anh là người đầu tiên khiến ta dùng hai mươi tám tích dầu ở chỗ chim không thèm ẻ này."
Tiếng nói nhỏ dần, ta chỉ cảm thấy một dòng sát khí ập vào mặt ta, nhanh chóng bổ về phía ta. Một dòng nhuệ khí chạy dọc yết hầu ta. Phản ứng của ta chỉ đủ để giúp ta nghiêng sang trái tránh đi chỗ quan trọng.
Sau đó ta nghe thấy một mùi máu tươi tràn ngập trên người nhưng gáy bên trái bỗng mát lạnh, bắt đầu đau rát.
Lần này có lẽ là may mắn tránh được. Ta dùng Thất Tinh Long Tuyền ngăn lại nhưng dù sao cũng là dầu hai mươi tám người, có thế nào ta cũng không phải là đối thủ. Năng lực của Thất Tinh Long Tuyền cũng chưa được ta điều động hết. Dầu hai mươi tám người như đạn lên nòng, vừa nhanh vừa sắc bén, vốn ta không chống đỡ được bao lâu.
Khẩu âm Tây Xuyên mang theo sự đắc ý lại vang lên lần nữa:
"Anh trai nhỏ, sau này anh chính là nô bộc của ta, ta là chủ của anh. Anh yên tâm, không khiến anh chết vô ích đâu. Cơ thể anh đẹp đẽ như thế, ta luyện một cái..."
Còn chưa nói hết với ta, chỉ nghe "ngao" một tiếng, Tiểu Bạch Cước không biết giết từ đâu ra. Sau đó một bóng dáng khổng lồ rầm rầm xuất hiện, ngắn ngang phía trước dầu hai mươi tám người.
Tám cái đuôi...
Lúc này đây, người nói tưởng đã nắm chắc phần thắng, đã từ từ đi ra từ trong bóng tối, ngẩng đầu lên muốn xem ta chết như thế nào trong vài phần đắc ý. Ta nhân cơ hội này, dùng mười phần sức lực ở lòng bàn chân nhảy từ trên xà nhà xuống, nhào về phía hắn.
hắn chẳng thể ngờ ta có thể nhảy xuống, cơ thể lập tức rui lên, không kiềm được mà lùi lại một bước. Giọng thuộc hạ của hắn vang lên ngay lúc đó. Toàn bộ hành thi bất động yên lặng như tường thành chắn ngang trước mặt hắn.