Chương 139: Bà Lão Nhà Ai
Trình Tinh Hà cũng bám lấy ta, điên cuồng ra hiệu về phía cửa, ý là chúng ta đi nhanh lên!
Không được, bà bà thần ăn một người nữa sẽ hóa hình, đến lúc đó sẽ lớn chuyện.
Mà lúc này Trương Mạn đã tiến vào, nhìn thấy Lưu ca đầu tiên:
"Haiz, Lưu ca, ta đến nói xin lỗi với các ngươi vì chuyện hôm qua, bạn học kia của ta chính là một tên ngốc…Ơ, Lưu ca, sao ngươi lại ngồi dưới cửa sổ vậy?"
Mọe nó, ngươi đang sợ bà bà thần không biết đây là pháp thế thân đúng không!
…
Bà bà thần nghe vậy liền bật người dậy, nhìn bóng đái heo trong tay, lại nhìn ra phía cửa sổ, khuôn mặt dưới bóng tối nở một nụ cười gằn.
Lưu ca không làm gì được, đành đặt ngón tay lên miệng ra hiệu Trương Mạn đừng lên tiếng, lại ra dấu hiệu bảo nàng đi nhanh lên.
Lưu ca này cũng coi như có chút năng lực ứng biến, người bình thường đã sớm sợ đái ra quần rồi.
Trương Mạn giống y như con lừa, dắt không đi đánh không lùi, chỉ biết đi lên nói:
"Lưu ca, ngươi đừng nóng giận, các ngươi không biết lúc đi học hắn đã thầm mến ta, vẫn luôn cầu mà không được, đang muốn trả thù ta đấy, vì hắn mà làm hỏng quan hệ của chúng ta thì không đáng."
Trình Tinh Hà quay sang nhìn ta, giống như muốn nói khẩu vị của ta thật nặng.
Ta chỉ biết chửi móa nó! Bảo sao Lưu tỷ có thể nhìn trúng Trương Mạn, hóa ra người phụ nữ này cái gì cũng nói khoác được!
Bây giờ bà bà thần đã từ từ đi về phía Trương Mạn, khom người há miệng to ra với nàng. Lưu ca thì sợ đến mức không thở nổi, mà Trương Mạn vẫn còn không ngừng lải nhải:
"Ta mang phiếu bảo hành mới tới cho các ngươi, chưa nói đến việc có nhiều ưu đãi, các ngươi cứ suy nghĩ thật kỹ đi, chúng ta không bán tài sản, mà là sự yên tâm..."
Không thể chờ đợi thêm nữa, ta xông ra từ sau ghế sô pha, đá cho Trương Mạn một cú. Trương Mạn vốn đã mập, bị ta đá ra lăn ngoài thật xa như quả cầu, đập đầu vào tường.
Bên tai ta vang lên một tiếng “rắc” - bà bà thần cắn hụt!
Mà một cú đá kia của ta cũng thất bại, không thể khiến Trương Mạn ngất đi, người phụ nữ xúi quẩy này bỏ dậy, thấy rõ là ta nhảy từ chỗ tối ra bay đạp nàng thì lập tức giận dữ:
"Ngươi được đấy Lý Bắc Đẩu? Tên khốn kiếp này, ngươi dám đạp ta! Chồng ta còn không dám động vào ta một cái nào! Ta...Ta...hôm nay ta sẽ liều mạng với ngươi!"
Vừa nói vừa giương nanh múa vuốt nhào về phía ta.
Nhưng vừa bước ra hai bước, nàng liền rụt cái chân mập mạp về, nơm nớp lo sợ hỏi:
"Sau ngươi là bà lão nhà ai mà cao như vậ?"
Phía sau...ta?
"Cẩn thận!"
Trình Tinh Hà cũng xông ra ôm lấy ta ngã về phía ngăn tủ, cái bóng khổng lồ của bà bà thần vồ hụt, ném bóng đái heo đi rồi điên cuồng tìm kiếm ở phía cửa sổ.
Lưu ca vẫn tuân thủ lời hứa, thấy cái tay lớn như thau hót của bà bà thần vươn về phía mình cũng cắn chặt răng bất động. Trương Mạn liền vội vàng nói:
"Lưu ca, sao ngươi vẫn không nói gì? Sao bà lão này lại trông đáng sợ như thế?"
Nếu không phải ta bị cụng đầu hoa mắt chóng mặt, chưa thể phân biệt đông tây nam bắc ngay được, mẹ nó ta rất muốn cắt lưỡi của Trương Mạn đi!
Nàng nói như vậy chẳng khác gì chỉ đường cho bà bà thần, bà bà thần quay đầu nhìn về phía Trương Mạn, từ tầm mắt của Trương Mạn phán đoán ra vị trí chính xác của Lưu ca, sau đó chộp về phía Lưu ca.
Ta hít một hơi, xoay người bò lên, vào giây phút cuối cùng đã đá văng Lưu ca ra.
Lưu ca lăn một vòng, cách xa bóng đái heo hai mét. Ánh mắt âm u của bà bà thần lập tức trở nên mừng như điên, pháp thế thân mất hiệu lực - nàng đã thấy Lưu ca!
Lưu ca không khống chế được, bàn chân như nhũn ra không đứng lên nổi, Trình Tinh Hà loạng choạng hùng hổ xông tới - vừa rồi hắn cũng bị đụng đầu, không nhẹ hơn ta mấy - hắn túm lấy Lưu ca nấp ở sau ghế sô pha.
Ta lập tức hô to:
"Trình Tinh Hà chạy mau!"
Giọng nói không cam lòng yếu thế của Trình Tinh Hà vang lên:
"Ngươi đừng xem thường ta, có chuyện gì mà ta chưa từng - đậu má, ta chưa từng thấy trường hợp này bao giờ!"
Bà bà thần vươn móng vuốt về phía ghế sô pha, cái ghế bị đập nổ “ầm” một tiếng, bông bên trong bay đầy trời.
Trái tim ta như sắp nhảy lên tận cổ họng, đây chính là...tà thần sắp hóa hình...
Sau đó cái ghế sô pha bị nàng lật lại, nhưng sau ghế đã không có bóng người - Trình Tinh Hà phản ứng rất nhanh, đã đưa Lưu ca trốn đi.
Ta lập tức thở phào nhẹ nhõm, nhưng bà bà thần bỗng nhiên xoay người, thấy Trương Mạn đứng ngẩn ngơ tại chỗ, lập tức nhếch miệng lên - cái miệng kia há to đến tận mang tai, bên trong đầy răng nhọn sáng quắc!
Trương Mạn đã bao giờ thấy cảnh này, hoàn toàn ngây người ra. Bà bà thần bắt được Trương Mạn, muốn cắn xuống đầu nàng!