Chương 140: Hóa Hình
Lúc này Trương Mạn mới phản ứng được, liền kêu to lên với ta:
"Lý Bắc Đẩu, cái đồ không có lương tâm, mau cứu ta!"
Ta rất muốn để bà bà thần ăn người phụ nữ này, nhưng lại không được - nếu ăn Trương Mạn, nàng có thể lập tức hóa hình!
Vì vậy ta liền hét to:
"Trước khi ngươi ăn nàng, ta có một thứ muốn tặng cho ngươi!"
Cái miệng của bà bà thần đã bao phủ ở trên đầu Trương Mạn, nhưng nghe ta nói vậy thì chậm rãi nhìn về phía ta.
Ta lập tức giơ tay lên:
"Cái này!"
Giọng nói của Trình Tinh Hà truyền từ cầu thang tới:
"Đó là cái gì?"
Lưu ca thấp giọng nói:
"Hình như...Là quả cầu nhỏ con trai ta chơi!"
"Quả cầu nhỏ?"
Đây không phải là quả cầu nhỏ thông thường - đây là lưỡi của bà bà thần.
Tà thần và tượng thần là một thể, nếu như tượng thần có tổn thương gì, cho dù tà thần có hóa hình thì cũng không được trọn vẹn.
Vất vả lắm mới được hóa hình, bà bà thần tuyệt đối không muốn làm một kẻ tàn tật!
Lúc trước ta đã cảm thấy khó hiểu, tại sao lúc bà bà thần muốn ăn con trai Lưu ca lại đột nhiên không chịu mở miệng nói chuyện. Đây không phải cửa ải thông thường của nàng, mà là hóa hình, dựa theo bản lĩnh của nàng, khéo léo khuyên Lưu ca không phải sẽ có hy vọng hơn sao?
Hơn nữa chỉ còn thiếu một người, bảo Lưu ca tìm người khác không phải sẽ dễ hơn bảo hắn giao con trai ra ư, tội gì phải ép Lưu ca vào đường cùng chứ?
Con của Lưu ca lại hư như vậy, ta liền đoán có lẽ tiểu bá vương này đã đắc tội bà bà thần, hoặc là, là trên người hắn có thứ gì đó mà bà bà thần muốn.
Hôm nay thấy tượng thần, đã chứng minh được ta không đoán sai - trong cái miệng bị che bởi tay áo của bà bà thần đen ngòm trống rỗng, mà bên mép lại có dấu vết như bị rạch, giống như đã bị người ta lấy mất cái gì.
Điều này càng dễ thấy hơn - đối với những đứa trẻ hư, ngươi càng không cho hắn làm gì, hắn lại càng muốn làm cái đó. Chắc chắn đứa trẻ hư đó đã nhân lúc người lớn không chú ý mà mở tủ ra, thấy tượng bà bà thần.
Dựa theo sự nghịch ngợm đó của hắn, không làm gì mới là lạ, mà tượng bà bà thần rất chặt, chắc cái lưỡi đó là một hạt châu có thể chuyển động được trong miệng, cho nên mới bị đứa trẻ hư lấy ra.
Không có lưỡi, dĩ nhiên bà bà thần sẽ không thể nói được, bởi vì tức giận nên chắc chắn sẽ muốn ăn đứa bé kia.
Dĩ nhiên Lưu ca không đành lòng giao đứa trẻ ra, bà bà thần liền câu hồn hắn đi, muốn hỏi ra tung tích của cái lưỡi.
Nhưng bây giờ nàng không thể nói được thì hỏi đứa bé kiểu gì? Hơn nữa có khi đứa bé đó đã quên mình để vật đó ở đâu rồi, khiến bà bà thần mãi mà không tìm được lưỡi.
Quả nhiên, bà bà thần ngẩng đầu lên nhìn chằm chằm ta, sau đó vươn móng vuốt về phía ta.
Ta nắm chặt quả cầu nhỏ:
"Bà bà thần, không phải ngươi thích trao đổi với người khác lắm sao? Nếu như vậy, ta không thể cho không ngươi quả cầu nhỏ này được."
Bà bà thần hất tay ném Trương Mạn đi.
Bên hông Trương Mạn va vào tủ ti vi, kêu thảm thiết không bò dậy nổi, bà bà thần lại chìa móng vuốt ra với ta.
Ta lắc đầu một cái:
"Không phải muốn đổi người đàn bà kia, ta muốn đổi người phụ nữ và đứa bé nhà họ Lưu."
Móng vuốt của bà bà thần lập tức siết chặt lại, hiển nhiên có chút không vui.
Ta hướng dẫn từng bước:
"Điều ngươi muốn bây giờ là cửa ải cuối cùng để hóa hình, bao giờ ngươi ăn chẳng được, nhưng lưỡi thì chỉ có một, chẳng lẽ ngươi nhịn nhiều năm như vậy lại muốn làm người câm?"
Bà bà thần khựng lại, suy nghĩ hồi lâu mới đưa một cái tay ra.
Ta cũng thấy cái tay đó siết chặt hai sợi dây đen.
Sau đó dây đen kia đứt ra, trong phòng vang lên động tĩnh, đầu tiên là giọng của trẻ con:
"Mẹ..."
Tiếp theo là giọng của Lưu tỷ:
"Ơi!"
Lưu ca vô cùng kích động:
"Tiểu Thụy, bà xã!"
Mà ngay lúc này, một cái bóng đen lao về phía ta, há to miệng muốn cắn xuống tay ta.
Ta đã sớm chuẩn bị, cổ tay chuyển một cái ném hạt châu kia đi:
"Trình Tinh Hà nhận lấy!"
"Đã nhận được!"
Bà bà thần lập tức rống to, ném ta ra rồi nhào về phía Trình Tinh Hà, ta lớn tiếng nói:
"Ném lại đây!"
Hạt châu kia lại rơi vào trong tay ta, bà bà thần bắt hụt, có vẻ đã rất tức giận, liền há to miệng ra muốn nuốt cả ta lẫn hạt châu.
Mà điều ta muốn chính là nàng nóng lòng.
Trong chớp nhoáng lúc nàng há miệng, ta liền nhét bóng đái heo vào trong.
…
Bà bà thần không kịp phản ứng, bọng dái heo đi vào bụng nàng.
Nhưng lần này là toàn bộ, cần phải đợi bọng dái heo vỡ ra mới có thể phát huy tác dụng.
Ta quay đầu lại để Trương Mạn và Lưu ca chạy mau.
Lúc này, Trương Mạn mới phản ứng lại, tông cửa xông ra, giống như sợ bà bà thần đuổi theo, còn cài cửa lại, Lưu ca cũng muốn chạy, nhưng đồng thời, lúc này con cái và vợ của Lưu ca cũng đi ra khỏi phòng:
“Ba...”
Bà bà thần thấy hai người kia, giống như gặp được kẻ thù, hô lên một tiếng rồi đẩy ta ra, ta vội vàng rút Thất Tinh Long Tuyền ra để ngăn cản, nhưng giây phút đó lại giống như chém vào vật cứng gì đó, ngược lại làm Thất Tinh Long Tuyền bắn trở về, còn khiến ta loạng choạng một hồi.