Chương 141: Các Ngươi Thật Xấu
Lúc này, bà bà thần túm lấy đứa nhỏ kia muốn cho vào miệng mình.
Trong lòng ta nhảy dựng lên, lần này hỏng rồi...
Nhưng trong nháy mắt này, Lưu ca nghe tiếng thét chói tai của chị Lưu nên nhảy ra giằng co, kéo đứa nhỏ qua, bà bà thần há to miệng nuốt Lưu ca xuống, ta thấy Lưu ca dùng cơ hội cuối cùng kéo đứa nhỏ ra khỏi miệng bà bà thần và ném ra.
Bàn tay của hắn thì lại biến mất ở trong miệng bà bà thần.
Trình Tinh Hà lảo đảo chạy ra:
“Xong rồi, hóa hình...”
Ta nhìn thấy pho tượng của bà bà thần không biết đã rơi ra khỏi tủ từ lúc nào, trên gỗ kia nhanh chóng mọc ra tóc, da, móng tay, càng lúc càng lớn...
Không đợi ta kịp phản ứng, bà bà thần bỗng nhiên nhớ tới ta, há to miệng định cắn ta, ta lui về phía sau tránh thoát, bà bà thần giận dữ, vươn bàn tay nắm chặt lấy ta.
Quá nhanh...Căn bản không tránh được!
Mẹ nó, bàn tay nàng siết thật chặt, ta lập tức cảm thấy xương sườn cắm vào trong phổi, cổ họng có vị tanh của thịt sống, khóe miệng cũng chảy máu, mắt ta thấy bà bà thần muốn cắn xuống, bỗng nhiên một sợi dây đỏ không biết từ đâu vươn ra, siết chặt trên cổ bà bà thần.
Bà bà thần không khống chế được ngã ngửa, ta nhìn thấy Trình Tinh Hà đang đứng ở phía sau bà bà thần, liều mạng giật dây thừng về phía sau.
Bà bà thần đành phải bỏ qua, lập tức há miệng về phía Trình Tinh Hà, Trình Tinh Hà nghiêm nghị nhìn chằm chằm bà bà thần, trong tay không buông lỏng cũng không có ý muốn lui, trái tim ta thoáng nhảy dựng lên, cái tên ngu đần như ngươi không phải chạy rất nhanh à? Chạy đi!
Sợi dây đỏ “phựt” một tiếng bị cắt đứt, một tay bà bà thần nắm chặt Trình Tinh Hà.
Ánh mắt hắn sáng lên, có sự bình tĩnh, có sự ngông cuồng, thậm chí có chút tà mị, điều này làm cho cả người hắn giống như mang theo yêu khí, trong đôi mắt kia duy chỉ có không sợ hãi.
Ta lập tức hơi sửng sốt, điều này không hề giống hắn ngày thường chút nào.
Trong nháy mắt này, bà bà thần bỗng nhiên buông lỏng tay, Trình Tinh Hà ngã xuống đất, mắt thấy bà bà thần bóp cổ mình lại để lộ thần thái vô cùng thống khổ.
Mẹ nhà ngươi, bọng dái heo rốt cục cũng vỡ rồi!
Tiếp theo, thân thể khổng lồ của bà bà thần càng ngày càng nhỏ, màu sắc cũng càng ngày càng nhạt, chỉ nghe “Leng keng” một tiếng, tượng thần kia ngã xuống, tóc, da, toàn bộ hóa thành máu, chảy xuống toàn thân tượng thần, mà khóe miệng tượng thần còn đang chảy máu ra ngoài.
Ta ho khan, đứng dậy từ mặt đất:
“Bật lửa ...”
Trình Tinh Hà ném tới một cái, ta lập tức bật lửa lên tượng thần kia.
Tượng thần nhanh chóng bị ngọn lửa bao trùm, vật liệu gỗ cháy trong lửa vang lên âm thanh tách tách, giống như phát ra từng tiếng gào thét.
Lúc này chị Lưu mới phản ứng lại, nhào tới bắt lấy ta:
“Chồng ta đâu? Chồng ta đâu?”
“Ở cửa sổ!”
Trình Tinh Hà chỉ vào cửa sổ, nhàn nhạt nói:
“Hắn nói, đây là báo ứng của hắn, chỉ hy vọng sau này ngươi hãy chăm sóc đứa nhỏ thật tốt, đừng để cho hắn giống như cha hắn.”
“Không thể nào như vậy được!”
Chị Lưu nhào tới bắt lấy Trình Tinh Hà:
“Hắn ở đâu, tại sao ta không thấy!”
Nếu ngươi có thể nhìn thấy được thì thật lợi hại nha.
Cả người ta đau đớn như nứt ra, nằm trên mặt đất cũng nhìn cửa sổ.
Ta thấy rất nhiều ánh sáng trắng ngưng tụ lại với nhau, từ bên ngoài cửa sổ chiếu nhẹ nhàng ra bốn phía.
Bóng đêm mờ ảo, giống như ngoài cửa sổ đang có một trận mưa sao băng, nếu không biết nguyên nhân hậu quả thì chắc chắn cảm thấy rất đẹp.
“Các ngươi thật xấu xa! Các ngươi thật xấu!”
Bỗng nhiên có một đứa nhỏ nhào tới đánh Trình Tinh Hà, khóc khàn cả giọng:
“Là các ngươi hại ba ta!”
Trình Tinh Hà bị bà bà thần siết cổ nên vẫn còn thở dốc, bị đánh trúng vài cái:
“Ngươi đánh đi, đây là lần cuối cùng ngươi đánh người, sau này, cũng không có ba ngươi che chở cho ngươi nữa.”
Đứa trẻ dừng tay lại, đột nhiên khóc lớn:
“Ta muốn ba ta...”
Thật ra, nếu lần này Lưu ca không chết cũng không sống được bao lâu nữa, giống như chính hắn nói - hắn đã phạm đến những điều kiêng kỵ của bà bà thần, là nợ nần cũng phải trả.
Tượng thần của bà bà thần bị thiêu rụi xong, trên mặt đất chỉ còn lại một đống tro tàn, gió đêm cuốn vào, cuốn toàn bộ tro tàn rải ra ngoài cửa sổ, ngay cả một sợi lông cũng không còn, việc chấn động lòng người vừa rồi giống như là một cơn ác mộng, làm xong thì không còn.
Ta hơi lấy lại bình tĩnh, liền nhìn về phía chị Lưu và nói, hôm nay ta không thúc giục ngươi, ngày mai ngươi ra phố cửa hàng kết tiền công cho bọn ta đi.
Chị Lưu nghe xong, gào thét nhào về phía ta:
“Chồng ta bị ngươi hại sống không thấy người chết không thấy xác, ngươi còn mặt mũi đòi tiền công?”
Đây là nhân quả, ngươi xin ta cứu con trai ngươi, ta đã hoàn thành, đương nhiên phải trả tiền công cho ta rồi, còn chuyện của ba hắn cũng không liên quan đến ta - đây là số phận của hắn.