Chương 142: Không Phải Người Tốt
Ta đã nói với ngươi rồi, không trả tiền thì thôi, đến lúc hối hận cũng không kịp nữa. Còn nữa, ta tặng ngươi một câu hay, tiền tài là thứ sống không mang theo thì chết cũng không mang theo được, nhân lúc còn sớm thì quyên góp một ít tích góp công đức cho mình đi.
Chị Lưu vừa nghe ta nói, vẫn còn máu lạnh như vậy, tiến tới định cắn ta, Trình Tinh Hà tỉnh lại, kéo ta ra ngoài, chị Lưu còn kêu gào ngày mai chắc chắn sẽ tìm người đến cửa hàng đường phố tìm ta, chạy cũng vô dụng!
Ra khỏi cửa đơn vị, Trình Tinh Hà cũng không còn sức lực, hai bọn ta ngửa mặt nằm trên bãi cỏ, nhìn thấy sao đầy trời.
Bên trái của bầu trời là dải Ngân Hà, bên phải là Sao Bắc Đẩu, giống như một chữ trong tên của cả hai bọn ta.
Trình Tinh Hà bắt đầu oán giận:
“Ta chỉ biết, khổ sở làm gà bay chó chạy cả nửa ngày, phí sức còn không được cảm ơn, suýt chút nữa còn mất luôn cả mạng, vậy mà tiền còn không được trả...”
“Nghề này vốn là phí sức mà không nhận được gì, hôm nay ngươi mới biết à?”
Trình Tinh Hà không nói gì.
Dù có phí sức mà không nhận được gì, cũng phải có người làm, tình cờ bọn ta chính là những người đó.
“Nhưng chúng ta hợp lực cũng khống chế Tà thần hóa hình, thổi bay một tên trâu bò như thế.”
Trình Tinh Hà tự hào, trong chốc lát lại nhớ tới một câu nói rất hay:
“Công lao vĩ đại, lưu danh muôn đời.”
Nhưng không ai nhìn thấy, ai sẽ lưu danh cho ngươi đây?
Ta thở hổn hển:
“Tương lai có thể nói cho các thế hệ con cháu đời sau nghe.”
Trình Tinh Hà ngẩn người:
“Ta không biết, ta còn có thể sinh con hay không.”
“Ngươi gặo khó khăn về phương diện kia à?”
“Cút.”
Ta muốn cười, nhưng cơn đau ở phần xương sườn làm cho ta cuộn tròn như tôm, không thể cười nổi.
Trình Tinh Hà nghỉ ngơi đủ rồi, tập tễnh đứng dậy, lôi kéo một chân ta đi ra ngoài giống như kéo chó chết.
Lá cỏ quét qua mặt ta, khuôn mặt bị cắt đến đau đớn.
“Đi đâu vậy?”
“Đi ăn thịt xiên nướng để giảm đau.”
“Hình như ta bị gãy xương, hay là đến bệnh viện huyện đi?”
“Bia giảm đau.”
Cái đầu ngươi đấy.
Lại nói tiếp, thật đúng là lần đầu tiên ta cùng hắn uống rượu.
Tửu lượng như phẩm chất con ngươi, tửu lượng của hắn cũng không tốt lắm, rất nhanh đã uống đến nói năng lung tung, lúc đi về còn đổi thành ta kéo hắn.
Hắn đột nhiên nói:
“Có một người ba thật tốt.”
Ý hắn là nói Lưu ca liều mạng cứu Tiểu Thụy?
Đây là bản năng của người ba.
Đúng rồi, hắn cũng giống như ta, từ nhỏ đã không có ba, vì thế ta liền rất nghĩa khí nói cho hắn biết, ta có thể làm ba hắn.
Hắn nghiêng đầu phun ra một ngụm canh vàng mà không trả lời ta, ta lại coi như hắn đã chấp nhận.
Ba...Lại nói tiếp, ta là ba của tên khốn khiếp kia thì lại là loại người gì đây?
Bỏ rơi vợ, tóm lại sẽ không phải là người tốt.
Tối hôm đó, ta vẫn không mơ thấy Tiêu Tương - thật giống như, một liên lạc nào đó với Tiêu Tương bị ngắt kết nối.
Đây là một linh cảm rất xấu, có phải trên người ta xảy ra vấn đề gì rồi không?
Ngày hôm sau lúc ta xuống lầu ăn cơm, thấy Trình Tinh Hà đang hết sức chăm chú xem tin tức.
Ta nhìn theo tầm mắt của hắn, bất ngờ nhìn thấy Lưu ca.
Nội dung tin tức là hắn không để ý thân phận của mình, làm chuyện không vinh quang, nguồn vốn kếch xù không rõ nguồn gốc, đang được điều tra, người đã biến mất không rõ tung tích ngay đêm trước khi có lệnh bắt giữ, đã tịch thu gia sản.
Hừm, bà bà thần không còn, những thứ kia vốn không thuộc về Lưu ca, cũng nên bị thu hồi.
Ống kính vừa chuyển, là chị Lưu và đứa nhỏ khóc sướt mướt, nghe nói chị Lưu cũng tham gia vào vụ án quan trọng này, phải bị tạm giam để điều tra, đứa nhỏ thì bị cơ quan chức năng tiếp nhận.
Trình Tinh Hà lắc đầu:
“Một gia đình đang rất tốt, vợ con lại ly tán, nhà tan cửa nát.”
Có một số thứ trong số phận không có thig thật sự không thể cưỡng cầu, nếu không sớm muộn gì cũng bị thu hồi, còn phải thêm bù thêm lãi.
Nghĩ như vậy, ta lại nhớ tới chuyện của mình - ngày hôm qua diệt Tà thần, có phải công đức có tăng lên không?
Quả nhiên, ta cảm thấy vận khí dư thừa không ít, hẳn là cách Hoàng giai nhị phẩm càng ngày càng gần, ngẫm lại sau khi thăng cấp lại có thể nhìn thấy vật mới chưa biết, trong lòng lại tràn ngập vui mừng.
Ta ngồi xuống tràn đầy phấn khởi ăn hai cái bánh tiêu, đang định đánh một bữa no làm tinh thần hăng hái để tiếp tục đi tích góp chút công đức, bỗng nhiên phản ứng lại, hôm nay có chút không đúng – sao phố cửa hàng lại yên tĩnh như vậy, bình thường những người có tiền tìm ta xem chuyện mà?
Trình Tinh Hà cũng nhìn ra, nói:
“Ngươi còn tìm những fan não tàn kia làm gì? Nghỉ ngơi một lát đi, bây giờ huyện thành các ngươi đổi mới rất nhanh, có thần tượng mới rồi, ngươi đã sóng biển vỗ vào bờ cát rồi.”
Ta sửng sốt:
“Ý ngươi là sao?”