Chương 144: Hối Hận Không Kịp
Dù chuyện này rất khó giải quyết, nhưng lợi ích cũng không nhỏ, chung quy cũng coi như đáng giá, vì thế ta lập tức gật đầu đồng ý.
Đỗ Hành Chỉ không hề bất ngờ chút nào, giống như đã biết trước là ta sẽ đồng ý, cho ta một địa chỉ đã chuẩn bị sẵn:
“Ta đã hỏi thăm cư dân địa phương rồi, sau khi các người đi, họ sẽ giúp các ngươi.”
Trình Tinh Hà vừa thấy ta đồng ý thì nhíu mày, nhưng hắn cũng rất muốn tìm Giang què, cho nên cũng không ngăn cản, mà bay ra bộ dáng quân tử liều mình nói:
“Ta vẫn còn một chuyện quan trọng nhất muốn hỏi.”
Đỗ Hành Chỉ gật đầu:
“Ngươi nói xem.”
“Phí đi lại và ăn ở, các ngươi chi trả sao?”
Đỗ Hành Chỉ mỉm cười:
“Đương nhiên, ngoài ra, còn có quà cảm ơn.”
Lúc này, sắc mặt Trình Tinh Hà mới tốt hơn, nói là các ngươi có thành ý. Tiếp theo, hắn huých huých bả vai vào người ta, nhỏ giọng nói, với danh tiếng của Thiên Sư phủ ở đây, không sợ họ quỵt nợ.
Đúng lúc này, bỗng nhiên trong cửa vang lên một trận tiếng ho khan.
Giọng nói của lão đầu nhi vang lên.
Lần này ta mới nhớ ra - lão đầu nhi nhắc lại cho ta quy tắc đầu tiên, chính là không giao tiếp với đoàn âm dương.
Mà Thiên Sư phủ, chính là đoàn âm dương cao cấp nhất.
Đỗ Hành Chỉ nghe thấy tiếng ho khan, cũng hơi tò mò nhìn thoáng qua trong phòng:
“Nhà các ngươi còn có người khác à?”
“Ông cậu ba của ta đấy, có chút đần độn.”
Ta hơi chột dạ - trước đó đã phạm vào quy tắc thứ ba, lại phạm vào quy tắc thứ nhất, nếu còn cưới một người gia cảnh tốt lại nổi tiếng như Đỗ Hành Chỉ, ta đã phạm vào tất cả quy tắc rồi.
Nhưng đây hoàn toàn là suy nghĩ lung tung, Đỗ Hành Chỉ làm sao có thể để ý tới ta.
Lúc đó ta còn không biết, đây lại là một quyết định khiến người ta hối hận không kịp.
Chờ Đỗ Hành Chỉ đi rồi, ta lập tức xem địa chỉ kia, thật ra chỗ đó cách chỗ bọn ta cũng không xa lắm, ta lập tức nói với lão đầu nhi:
“Ông cậu ba, mấy ngày tới ta phải ra ngoài một chuyến, lát nữa ta nhờ thầy Cao đến chăm sóc ngươi, ngươi cũng đừng chạy lung tung nha, đừng quên là vết thương còn đau đấy.”
Một tay lão đầu nhi khoác lên lưng Tiểu Bạch Cước, còn híp mắt hát:
“Đi thôi, đi thôi, con người dù sao cũng phải học cách tự mình lớn lên, đi thôi, đi thôi, đời người khó tránh khỏi trải qua đau khổ giãy dụa...”
Ngươi mà cũng biết hát lưu hành ca à? Còn nữa, sao ngươi biết ta phải đau khổ giãy dụa?
Trình Tinh Hà há miệng chưa bao giờ biết rảnh rỗi, còn nhìn ta hát:
“Đi thôi, đi thôi, vì trái tim mình tìm một nhà...”
Hai người hợp lại ra mắt tác phẩm được rồi đấy.
Ta lại dặn dò Tiểu Bạch Cước, bảo nó chăm sóc tốt cho lão đầu nhi, Tiểu Bạch Cước kiêu ngạo kêu meo meo, giương móng vuốt giống như là bảo ta yên tâm.
Trình Tinh Hà nói là hình như đầu óc ta có vấn đề rồi, còn có thể giao phó người cho mèo.
Ngươi mới là người đầu óc có vấn đề đấy, ngươi làm sao biết được bản lĩnh của Tiểu Bạch Cước?
Ta lại bảo Trình Tinh Hà lái xe tang chở ta đi, tiền xăng thì cứ tìm Thiên Sư phủ thanh toán.
Trình Tinh Hà vô cùng vui vẻ, còn đặc biệt đổ đầy bình xăng.
Nơi đó gọi là thị trấn Sa Bình, từ chỗ bọn ta đi chỉ cần lên xa lộ đi hai ba tiếng là tới.
Thị trấn Sa Bình sản xuất dưa hấu, vừa vào mùa hè, phố lớn hẻm nhỏ bán dưa hấu là một khẩu hiệu:
“Thị trấn Sa Bình, bao ngon bao ngọt, dưa hấu ruột đặc đây!”
Người bản địa cũng đều làm nghề trồng dưa, cho nên vừa sinh ra hạn hán, nơi này có thể nói dân chúng lầm than, tổn thất trầm trọng.
Quả nhiên, từ trên cao tốc có thể nhìn ra, nơi này liên miên đều là ruộng dưa, nhưng đều là dây dưa khô héo, đất cũng đều nứt thành hình mai rùa, những quả dưa kia cũng đều méo mó, bên bờ ruộng, tốp năm tốp ba đều là những nông dân mặt mày ủ rũ.
Trình Tinh Hà vừa nhìn vừa nói, chẳng trách năm nay dưa hấu đắt thế.
Đến nơi, chỉ cảm thấy từng đợt từng đợt sóng nhiệt, tầm mắt phía trước đều có điểm cong, người bị nướng đến cả người khó chịu, giống như đến sa mạc vậy.
Xuống xe nhìn, địa chỉ Đỗ Hành Chỉ đưa là một khu vực có nhiều hộ gia đình, mấy nông dân đâng cởi trần ngồi cầm quạt lá phe phẩy với vẻ mặt đau khổ, vừa ngẩng đầu nhìn thấy bọn ta, họ lại bày ra vẻ mặt nghi ngờ, hiển nhiên nơi này rất ít người ngoài.
Ta nói lại ý định, những người đó lập tức kích động, bắt đầu chạy đi báo cáo:
“Lại có thầy đến xem chuyện này!”
Một tiếng hô hào này khiến không ít người xông ra, người người bao vây bọn ta, một ông già với bộ dáng chủ sự đi ra, tự xưng là trưởng thôn ở đây, vội vàng nói:
“Khách quý, xin mời vào bên trong, chúng ta coi như đã ngóng trông các ngươi tới lâu lắm rồi!”
Nói xong, hắn pha cho bọn ta một ấm trà nóng.