Chương 145: Bạt Làm Loạn
Hôm nay uống trà nóng quả thực giống như bị tra tấn vậy, không biết làm sao nhưng thật sự rất khát, ta miễn cưỡng uống một ngụm, kiềm chế lắm mới không phun ra - vừa mặn vừa đắng vừa chát, cái này gọi là trà gì thế?
Trưởng thôn tỏ vẻ xin lỗi, nói hiện tại giếng và đập chứa nước đều đã khô cạn, chỉ còn nước tồn kho, chỉ có thể uống cái này, mong bọn ta đừng chê bai, hơn nữa trong này ngâm rễ cỏ đặc biệt của địa phương, giúp giải nhiệt.
Dù là cái này cũng làm cho những người bên ngoài nhìn đến nuốt nước miếng – thứ này chỉ để lấy ra tiếp khách, xem ra bình thường ngay cả cái này họ cũng không nỡ uống nhiều.
Bên trong không có điều hòa, quạt điện thổi cũng ra gió nóng, không khác gì xông hơi, Trình Tinh Hà vừa nhìn, đầu lưỡi cũng vươn ra, nói là sớm biết thế này hắn đã không tới - mùa này, muốn sống phải có không khí của máy điều hòa.
Trưởng thôn kia rất ngượng ngùng nói, chắc chắn sẽ sắp xếp phòng có điều hòa, cầu xin bọn ta đừng chê bai, ngàn vạn lần giúp đỡ, vốn nhân khẩu đã ít rồi, không thể để có thêm người chết nữa.
Vừa nghe vậy, ta và Trình Tinh Hà lập tức sửng sốt, cùng đồng thanh:
“Nơi này còn chết người ư?”
Trưởng thôn kia liên tục gật đầu, ngược lại có chút khó hiểu:
“Hai thầy không biết ư?”
Đỗ Hành Chỉ cũng không nói!
Ta bỗng nhiên có một dự cảm không lành, bảo trưởng thôn kể lại chuyện này:
Lúc này trưởng thôn mới nói cho bọn ta biết, từ khi bị hạn hán đến nay, địa phương đã có hơn mười người chết.
Ban đầu là một ông già họ Lưu chết, cũng là một nông dân trồng dưa, trong ruộng dưa đều có lều dưa, là vì đề phòng mùa thu có người đi trộm dưa, tuy là năm nay không cần phải xem dưa, nhưng ông già kia ngại nóng, đi ngủ trong lều dưa.
Ngày hôm sau con dâu hắn lên ruộng đưa cơm cho hắn thì thấy ông già nằm bất động, vừa nhìn thấy người đã chết - thi thể cũng khô queo giống như thi thể khô phơi nắng trong sa mạc mấy ngày vậy.
Mới một đêm, người chết cũng không thể có bộ dáng này!
Điều này làm con dâu hắn bị dọa, gần như là bò về nhà, người trong nhà đương nhiên nhận định ông già là bị người ta hại, nhưng kiểm tra thì phát hiện trên người ông già lại không hề có một vết thương nào, cũng không ai biết cụ thể ông già này chết như thế nào.
Lúc mọi người đang trố mắt nhìn nhau, lại có một quả phụ chết, bộ dáng giống như ông già kia - khô khốc, cũng không có vết thương bên ngoài.
Người lớn tuổi thì không nói, đừng là Bạt làm loạn nha?
Chỉ có Bạt mới có thể hút hết tinh khí của con người và không để lại vết thương bên ngoài.
Lần này dẫn đến khủng hoảng rất lớn, không có người nào dám ra ngoài, họ cũng đã mời người đến xem, xem có phải phong thủy xảy ra vấn đề gì không, nhưng các thầy tới tìm hiểu, sắc mặt đều khó xử, nói chỉ e không phải họ có thể đối phó.
Cứ kéo dài như vậy, địa phương cứ liên tục chết không ít người, lúc đầu một tuần một người, sau đó ba ngày một người, hiện giờ, gần như là một ngày một người chết.
Cứ tiếp tục như vậy, người trong thôn không phải đều sẽ chết hết sao?
Đã có không ít người nhát gan chuyển đi, nhưng vẫn còn một phần không nỡ rời khỏi nhà, cũng không có chỗ nào khác để đi, chỉ giương mắt chờ người đến cứu.
Ta còn bảo tại sao Đỗ Hành Chỉ không tới, cũng biết hạn hán ở nơi này là do Hạn Bạt gây ra, ta còn tưởng nàng đã biết rõ những điều này, còn cảm nhận được nơi này có người chết.
Bạt vốn lợi hại – Bạt có thể trong thời gian ngắn ăn nhiều người như vậy, đương nhiên càng khó đối phó.
Đỗ Hành Chỉ ngoài miệng thì nói là thấy ta có bản lĩnh, mẹ nó, là đẩy ta vào trong hố lửa thì đúng hơn?
Trình Tinh Hà nghe xong, giống như lò xo bật từ trên ghế đứng lên, kéo ta đi ra ngoài:
“Chỉ biết Đỗ Hành Chỉ là một con tiểu hồ ly, ta thấy nàng chịu đưa ra điều kiện tốt như vậy, còn tưởng là coi trọng ngươi, thì ra là để cho ngươi tới ngọn sét, chúng ta đi thôi, dù mạng sống không quan trọng, coi như phải chết cũng nên ăn cái gì đó chống chết, để Hạn Bạt hút chết thì coi thế nào được?”
Trưởng thôn vừa nhìn, tay lập tức run rẩy:
“Này, các ngươi, các ngươi sao phải đi à?”
Trình Tinh Hà xua tay:
“Bọn ta cũng giống như các thầy kia, không có bản lĩnh này.”
Những thôn dân vây xem kia vốn còn rất vui mừng, vừa nghe vậy, mọi người lập tức bày ra biểu cảm thất vọng.
Và lúc này, chỉ nghe “bộp” một tiếng, một bà già đột nhiên quỳ gối trước mặt bọn ta:
“Thưa hai thầy, ta cầu xin các người, các người hãy cứu người dân trong thôn của chúng ta đi! Đã có rất nhiều người đi rồi, các ngươi lại đi nữa, e là thật sự không có thầy nào dám quản chuyện của thôn chúng ta!”
Bà già kia tuổi tác chắc cũng ngang với ông cậu ba của ta, loại người tuổi cao này quỳ lạy bọn ta cũng không chịu nổi, muốn tổn thọ mất.
Hơn nữa, trên mặt đất rất nóng bỏng!